Ngày Nước Thế Giới 2019: Nước sạch có đủ cho tất cả tại Việt Nam?

21 Tháng Ba 201911:12 CH(Xem: 1853)
  • Tác giả :

Ngày Nước Thế Giới 2019: Nước sạch có đủ cho tất cả tại Việt Nam?

Trung Khang, RFA
Ngày Nước Thế Giới 2019
Ngày Nước Thế Giới 2019
blank Photo courtesy of unwater.org-Ngày Nước Thế Giới 2019: Nước sạch có đủ cho tất cả tại Việt Nam?

“Nước cho tất cả - Không để ai bị bỏ lại phía sau” là chủ đề của Ngày Nước Thế Giới 2019. Thực tế tại Việt Nam như thế nào?

Chủ đề của Ngày Nước Thế Giới năm nay nhằm hướng đến tuyên truyền, vận động về khả năng tiếp cận với nước sạch của cộng đồng nhằm thực hiện Mục tiêu phát triển bền vững số 6 về Nước sạch và vệ sinh, theo đó đảm bảo sự sẵn có, quản lý bền vững nước và vệ sinh cho tất cả mọi người.

Việt Nam là một thành viên của Tổ chức UN – Water thuộc Liên Hiệp Quốc và hàng năm Việt Nam đều có hưởng ứng Ngày Nước Thế Giới.

Trao đổi với Đài Á Châu Tự Do hôm 20 tháng 3 năm 2019, Thạc sỹ Hồ Long Phi, Giám đốc Trung tâm quản lý nước và biến đổi khí hậu WACC – Đại học Quốc gia TP HCM cho biết thêm thông tin về Ngày Nước Thế Giới 2019 tại Việt Nam:

“Hưởng ứng ngày nước thế giới thì có một hội thảo lớn ở Hà Nội và sau đó có một số triển lãm… Một số trường đại học liên quan đến nhà nước thì cũng những hoạt động này nọ. Còn những công tác cải tạo nguồn nước là những hoạt động thường ngày, không nhắc đến trong những dịp lễ hội như thế này. Nhưng những cái này chỉ mang tính chất hội thảo chương trình là chính, còn những công tác thường xuyên về hạ tầng thì nằm trong những chương trình khác trong năm.”

Theo thống kê của UN-Water hiện nay, khoảng 1,9 tỷ người sống trong các khu vực khan hiếm nước; 2,1 tỷ người không được tiếp cận các dịch vụ về nước uống bảo đảm an toàn. Dự kiến, đến năm 2050, dân số thế giới sẽ tăng khoảng 2 tỷ người và nhu cầu về nước toàn cầu có thể sẽ tăng 30% so với hiện nay. Và hiện cũng đang có 663 triệu người chưa được tiếp cận với các nguồn nước uống hợp vệ sinh.

Hiện nay nguồn nước sinh hoạt chủ yếu từ nước sông, một phần là từ nước ngầm.Cả hai nguồn nước đó thì mức độ ô nhiễm càng ngày càng tăng lên, đó là điều đáng quan ngại.
-Thạc sỹ Hồ Long Phi

Thạc sỹ Hồ Long Phi cho biết về tình hình thực tế tại Việt Nam hiện nay:

“Hiện nay nguồn nước sinh hoạt chủ yếu từ nước sông, một phần là từ nước ngầm.Cả hai nguồn nước đó thì mức độ ô nhiễm càng ngày càng tăng lên, đó là điều đáng quan ngại. Tuy rằng so với nhiều năm trước đây thì chất lượng nước mặt có cải thiện phần nào, do những hệ thống vệ sinh môi trường xây dựng bắt đầu đưa vào hoạt động. Nhưng nước ngầm thì vẫn còn ô nhiễm, vì chưa được khắc phục một cách thỏa đáng.”

Theo Thạc sỹ Hồ Long Phi, thật ra thì chất lượng nước sinh hoạt ở thành thị tốt hơn nếu so sánh với nông thôn. Theo ông, ở nông thôn thứ nhất do hạ tầng cấp nước chưa đầy đủ, thứ nhì là do ý thức của người dân không cao, họ sử dụng trực tiếp nước từ sông rạch, trong khi sông rạch cũng là nơi nhận nước thải trực tiếp. Theo ông, mức độ nhiễm nước cao thì nằm ở thành phố, nhưng nguy hiểm thì lại nằm ở nông thôn.

Vào ngày 20/3, chúng tôi hỏi chuyện một người sinh sống lâu năm qua nhiều khu vực tại Hà Nội và được anh nhật xét về chất lượng nước sử dụng tại các nơi anh đã sinh sống:

“Tôi sinh sống cùng gia đình ở Hà Nội, nguồn nước nhà tôi khá tốt. Tôi đã chuyển nhà nhiều lần, và thấy chất lượng nước cũng na ná nhau, có điều là gần đây ít bị cúp nước hơn trước. Tuy nhiên, ở những khu vực khác bị ô nhiễm thì sẽ ảnh hưởng chất lượng nước của người dân thông qua các mạch nước ngầm ở bên dưới. Còn khi nguồn nước ô nhiễm bốc hơi lên thì sẽ ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của người dân. Để giảm thiểu ô nhiễm thì việc đầu tiên nên làm là đừng xả rác bừa bãi, cái đó là mình nhìn thấy rõ nhất. Còn trong tương lai, nếu can thiệp thì có lẽ cần đi sâu xa hơn.”

Một cư dân khác đang ở trọ tại Hà Nội cho biết:

“Hiện giờ tôi đang ở trọ, và chất lượng nguồn nước cũng khá. Nhưng cũng có người sử dụng máy lọc nước vì họ không hài lòng với chất lượng nước đó. Theo tôi nghĩ so với trước kia thì chất lượng nước có tốt lên, tuy nhiên cũng không dễ nhận biết rõ được. Tôi nghĩ việc nâng chất lượng nước là việc của chính quyền, họ phải thay đổi để làm sao chất lượng nước cung cấp cho người dân tốt lên.”

Ai cũng biết là phải giữ nước, tại sao cứ để chặt cây. Lúc ông Nguyễn Xuân Phúc mới lên chức, lệnh cấm chặt rừng, nhưng bây giờ nó chặt phá bao nhiêu rừng cây, cây không có, đồi trọc không thì làm sao mà giữ nước.
-Tiến sĩ Nguyễn Văn Khải

Không may mắn như người dân Hà Nội, hàng nghìn hộ dân ở phường Bãi Cháy, thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh hiện đang thiếu nước sinh hoạt trầm trọng vì các hồ chứa cung cấp nguồn nước thô cho các nhà máy sản xuất nước sạch tại tỉnh Quảng Ninh đang cạn nước. Không chỉ riêng khu vực này, nhiều nơi khác tại Quảng Ninh cũng thiếu nước.

Vì sao nhiều mưa lũ mà Việt Nam lại thiếu nước như vậy? Để trả lời câu hỏi này, chúng tôi hỏi chuyện Tiến sĩ Khoa học Nguyễn Văn Khải vào ngày 20/3 và được ông cho biết:

“Nó dễ như ăn xôi gấc, tại không làm thôi, tại sao lại lấp hồ, tại sao lại lấp sông? Hồ ở Hà Nội trước đây là bao nhiêu cái? Bây giờ còn bao nhiệu cái? Nước trên trời rơi xuống nếu không hứng thì nó trôi đi. Ngày xưa bao nhiêu ruộng, bây giờ thành khu công nghiệp, bao nhiêu vỉa hè đất bây giờ bê tông hóa, thì nước nó phải trôi đi thôi. Ví dụ như nhà tôi, tôi hứng nước mưa mỗi mùa vài chục mét khối, nên đâu thiếu nước. Được cái này mất cái kia thôi. Tại sao cái gì cũng đổ xuống cống? Thí dụ Hà Nội chẳng hạn, cứ đổ xuống sông Tô Lịch, đổ xuống sông Kim Ngưu, thối hoắc ra, tại sao không lọc, tại sao không chặn? Rác nổi lều phều, muốn vớt phải xin phép, nhưng không biết xin phép ai.”

Theo Tiến sĩ Nguyễn Văn Khải, những báo cáo có hơn 80% người dân có nước sạch là không đúng sự thật. Ông cho biết chỉ cần ra Đan Phượng, ở ngoại thành Hà Nội, thì phải khoan giếng. Ông nói tiếp:

“Ai cũng biết là phải giữ nước, tại sao cứ để chặt cây. Lúc ông Nguyễn Xuân Phúc mới lên chức, lệnh cấm chặt rừng, nhưng bây giờ nó chặt phá bao nhiêu rừng cây, cây không có, đồi trọc không thì làm sao mà giữ nước. Chẳng cần nhà khoa học nào cả, chỉ cần người dân hiểu sống theo pháp luật, các nhà quản lý xã hội theo pháp luật và có tí kiến thức, chả cần kiến thức cao siêu, chỉ cần lớp hai lớp ba cũng được.”

Hội thảo về Ngày Nước Thế Giới 2019 tại Geneva, Thụy Sĩ hôm 19/3/2019.
Hội thảo về Ngày Nước Thế Giới 2019 tại Geneva, Thụy Sĩ hôm 19/3/2019. Photo courtesy of unwater.org
blank

Cũng theo thống kê của UN-Water, ước tính trên 80% lượng nước thải trên toàn cầu, xả ra môi trường tự nhiên mà không qua xử lý hoặc không được tái sử dụng.

Còn theo Thạc sỹ Hồ Long Phi, một trong những nguyên nhân thiếu nước tại Việt Nam là do việc khai thác nước ngầm đã xảy ra vài chục năm rồi, vì khi đó khan hiếm nguồn nước mặt, hệ thống cấp nước không đủ, nguồn cung không đủ. Ông cho biết thêm, hiện nay thì dần dần hệ thống nước mặt, hệ thống lấy nước từ sông rồi xử lý và cung cấp vào hệ thống cấp nước thì ngày càng tốt và thay thế dần hệ thống nước ngầm, vì vậy chính phủ cũng chủ trương hạn chế khai thác nước ngầm và tiến đến ngưng khai thác. Tuy nhiên ông nói tiếp:

“Nhưng điều đó tôi nghĩ cũng không phải thời gian ngắn mà làm được, vì ở nhiều nơi xa xôi nhưng Đồng bằng sông Cửu Long chẳng hạn, nguồn nước ngầm ở gần ven biển là nguồn nước duy nhất họ có được. Họ dùng nước đó không chỉ để sinh hoạt mà còn dùng để sản xuất nữa. Tức là một lượng nước rất lớn được bơm lên từ tầng nước ngầm sâu hàng trăm mét, điều đó sẽ dẫn đến hệ lụy lâu dài rất là lớn. Trước mắt thì chưa có cách nào để giải quyết được.”

Tiếp cận nguồn nước an toàn là nền tảng cho sức khỏe cộng đồng, điều này rất quan trọng đối với sự phát triển bền vững, vì một thế giới ổn định và thịnh vượng. UN – Water cho rằng, chúng ta không thể tiến lên toàn cầu hóa trong khi rất nhiều người đang sống mà không có nguồn nước sử dụng an toàn.

Vào tháng 6 năm 1992, tại Hội nghị thượng đỉnh của Liên Hợp Quốc về Môi trường và Phát triển được tổ chức ở Rio de Janeiro, Brazil, Liên Hợp Quốc đã ra chọn ngày 22 tháng 3 hàng năm là Ngày Nước thế giới và bắt đầu được tổ chức thường niên từ năm 1993.
Theo RFA

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Việt Nam đang ngột ngạt cực độ bởi thời tiết được ghi nhận là nóng nhất trong 40 năm qua. Số trẻ em và người già nhập viện bởi ảnh hưởng thời tiết nóng bức tăng nhanh. Thậm chí đã có người chết vì nắng nóng. “Thời sự nắng nóng” của Việt Nam thậm chí xuất hiện trên cả báo Mỹ (“Vietnam just observed its highest temperature ever recorded: 110 degrees, in April”, Washington Post, 22-4-2019). Nóng càng nóng hơn khi mà bây giờ việc tìm bóng cây để trú nắng bắt đầu trở nên khó khăn. Và đó là cái giá phải trả cho sự tàn phá rừng và cũng như chặt đốn cây xanh để nhường chỗ cho phát triển đô thị…
Dự thảo quy định thứ nhất là muốn hoạt động hợp pháp thì phải gia nhập hệ thống của Tổng Liên đoàn Lao động VN, mà Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam là cánh tay nối dài của Đảng Cộng sản và là tổ chức của Nhà nước thì không còn là độc lập nữa. Thứ hai, Dự thảo quy định hoặc là được cơ quan Nhà nước có thẩm quyền cấp đăng ký thì cũng không biết cơ quan nào có thẩm quyền để làm việc này. Quy định như thế cũng rất mập mờ. Họ ràng buộc vào quy định này thì e rằng việc người lao động đi đăng ký mà không biết thời gian chờ đợi trong bao lâu -Liên đoàn Lao động Việt Tự do
Các facebookers trong nước cho rằng thủ phạm khác là đội ngũ dư luận viên đông đảo, chuyên phản bác những quan điểm bị cho là độc hại về sự bất công sai trái trong xã hội cũng như trên chính trường trong nước......Việc tấn công này xảy ra thường xuyên, đặc biệt với những người thường xuyên lên tiếng chống những bất công trong xã hội. -Nhà báo Đỗ Cao Cường
Theo báo Đất Việt, vốn của tuyến đường sắt đô thị này từ tổng mức đầu tư dự trù ban đầu $552.86 triệu, sau đó được ghi nhận tăng thêm hơn $315 triệu. “Tính từ thời điểm Tháng Năm, 2017, theo tính toán của đơn vị quản lý dự án, giả sử với mức lãi suất vay thấp nhất (3% mỗi năm) thì mỗi ngày dự án này phải ‘è cổ’ trả lãi ít nhất 1.2 tỉ đồng ($51,602). Những thiệt hại nhìn thấy cả về tiền bạc lẫn ảnh hưởng tới kinh tế, xã hội là không thể phủ nhận. Điều này khiến dư luận, xã hội đều bức xúc, cho rằng đây là trò đùa dai cần phải được chấm dứt,” tờ báo viết.
30.4 1. Lấy tên gọi chính thức là ngày thống nhất và cũng là ngày đại đoàn kết toàn dân. 2. Không tổ chức kỷ niệm tưng bừng chiến thắng mà tổ chức các lễ tưởng niệm những nạn nhân của chiến tranh trên khắp đất nước, thắp hương tưởng nhớ những người lính tại các nghĩa trang cả 2 phía. 3. Thăm hỏi, động viên những người già cô đơn, thương, bệnh binh, những người chịu mất mát do chiến tranh trên toàn quốc bất kể họ ở phía nào của cuộc chiến. 4. Tổ chức tìm kiếm và quy tập hài cốt những người lính đang bị mất tích không phân biệt họ thuộc phía nào.
“Ở Việt Nam, tự do thật về niềm tin và tín ngưỡng là không có. Cái thể chế vô thần này chỉ là mị dân, bề ngoài. Họ thể hiện cho thế giới biết qua vài cái lễ hội lớn, cho thế giới biết là có tự do thôi, sau đó họ đóng cửa ngay. Tất cả chỉ là hình thức ‘quảng cáo’ bên ngoài. Niềm tin và tự do tôn giáo không có thật.”...Ông Hứa Phi cho biết ông đồng tình với đề xuất này, nhưng nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ cũng như các tổ chức quốc tế phải trừng phạt các quan chức Việt Nam vi phạm tự do tôn giáo.
Bước qua năm 2019, Việt Nam vẫn là một đất nước thiếu tự do tôn giáo, vẫn đứng trong hạng Tier 1 trong báo cáo về Tự do tôn giáo của Ủy Hội Quốc tế Hoa kỳ về Tự do Tôn giáo (USCIRF), tức là không có tự do tôn giáo . Đó là nội dung báo cáo về Việt Nam trong buổi công bố phúc trình thường niên của Ủy Hội Quốc Tế Mỹ Về Tự Do Tôn Giáo Thế Giới tại Washington DC ngày 29 tháng Tư vừa qua. Theo báo cáo, Việt Nam có dân số hơn 97 triệu, trên một nửa là người theo đạo Phật, kế đến là Thiên Chúa Giáo, tiếp đó là Hòa Hảo, Cao Đài, các hệ phái Tin Lành
Bất chấp chủ trương diệt tận gốc rễ của chính quyền mới sau tháng 4/1975, nét văn hóa bất diệt này vẫn tồn tại ở miền Nam và sau đó lan dần ra miền Bắc. Ban đầu chỉ có một số nhỏ bài hát được phép trình diễn chính thức, nhưng danh sách này lớn dần và đến nay thì hình như không có lệnh cấm giới hạn nữa. Phong trào nhạc Bolero, hay còn được gọi là "nhạc vàng" tràn ngập bây giờ là ví dụ hùng hồn nhất.
...khi được thả ra sau 1.386 ngày bị giam cầm họ trở về nhà thì nhà đã mất, ruộng không còn. Họ trắng tay không còn gì ngoài tiếng đời là một gia đình bất lương. Họ xấu hổ, đau đớn, tủi nhục rời bỏ xứ sở lưu lạc để trốn tránh thân phận ‘bị can’, nhưng họ không thể kêu oan vì họ không có giấy tờ gì chứng minh mình bị oan: “Thời điểm năm 1983 chưa có Bộ luật tố tụng hình sự, tất cả áp dụng bằng sắc luật 03/1976. Sắc luật lúc đó rất sơ sài và hệ thống bộ máy tư pháp chưa hoàn thiện nên việc tống đạt một văn bản tố tụng không có biên bản ký nhận.
“Hiện nay nhiều bạn trẻ muốn vận động để sửa đổi luật pháp ở VN. Tờ báo chúng tôi giúp các bạn có thêm thông tin về các kinh nghiệm ở nước khác, họ đã giải quyết như thế nào, luật pháp, án lệ của nước khác đã làm gì… Một tờ báo mà giúp có thêm thông tin để tự giải quyết và tự tìm con đường riêng cho VN là rất cần thiết. Chúng tôi cảm thấy rất vui vì ngày càng có nhiều bạn trẻ quan tâm và muốn thực hiện điều này. Đó là một tín hiệu tốt cho một xã hội.”
Bảo Trợ