Nước mắt bên cây giá gỗ!

31 Tháng Ba 20222:00 CH(Xem: 5128)

Buổi chiều hôm ấy, hồn nhỏ thơ thẩn lang thang đi xa mãi! Con đường đầy hoa lá xôn xao, nó mời gọi hồn nhỏ đi xa nữa vào cõi mộng mơ. Bước chân trên đường, lòng cố gắng lãng tránh những lôi cuốn phù phiếm, nhưng dù đã cố gắng đến mấy hồn nhỏ vẫn hướng về con đường đang vang lên âm thanh ngọt ngào có hương hoa quyến rũ!

blank

Khi hồn nhỏ sắp sửa bước qua ngưỡng cửa phiêu bồng thì tự nhiên bước chân rơi hẫng xuống! Hồn nhỏ đã đặt bàn chân lên một dấu chân trên con đường rất lạ lùng, nó lún sâu xuống như biểu lộ một cái gì đó rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất đau khổ, nghèo hèn. Điều khó hiểu là dấu vết bàn chân trần trụi đó lại có vẻ rất vừa vặn với giày dép mình đang mang.

Không chỉ có một dấu chân mà còn nhiều vết khác tiếp nối nữa. Hồn nhỏ có một cảm giác kỳ diệu vừa muốn bước đi nương theo những dấu chân vừa muốn để yên cho lòng mình như được an nghỉ trên dấu chân đó. Một sự thôi thúc vô hình đẩy hồn nhỏ dẫm lên những bước chân và cứ thế đi mãi. Càng bước đi càng thấy nhẹ nhàng thoải mái. Nhìn những dấu chân in hằn trên đất, hồn nhỏ cảm thấy như gần gũi như có một sợi dây thiêng liêng ràng buộc, ẩn hiện đâu đó một sự âu yếm thân thương thật tuyệt vời làm hồn nhỏ không thể tách rời ra khỏi những dấu chân.

Có lúc những dấu chân hình như khác thường giữa khoảng cách, có lúc trượt đi như bị lôi kéo…một cảm giác đau xót dâng lên, hồn nhỏ như cảm nhận được sự không thoải mái của những dấu chân. Con đường thật dài, lên dốc, nhưng không mỏi mệt. Hồn nhỏ như đồng cảm với “ai đó” qua những dấu chân, sự tha thiết với bước đi làm hồn nhỏ quên hết tất cả những gì chung quanh, chỉ còn có dấu vết bàn chân trên đường như một người bạn đồng hành. Người bạn vô hình nhưng lại rất hiển hiện qua dấu chân, tất cả cảm tình của người bạn đồng hành cũng biểu lộ trên những dấu chân đó.

Hồn nhỏ vừa ca hát vừa say sưa bước đi và cứ bước đi không ngưng nghỉ!

Cho đến khi hồn nhỏ đặt bàn chân vào dấu chân cuối cùng mới giật mình! Trước mặt là một cây giá gỗ màu xám xịt, có vẻ tang thương! Hồn nhỏ ngẩn ngơ! Sao lại thế này?

Không nghĩ rằng người bạn đồng hành bỏ rơi mình, vì cảm giác gần gũi thân yêu như đang quyện chặt trong hồn nhỏ.

Nhìn cây giá gỗ, thấy những vệt máu chảy dài từ trên xuống theo thân gỗ, hồn nhỏ ngước lên, một khuôn mặt đẫm máu với đôi mắt tha thiết đầy cảm tính, rồi đôi môi mấp máy:

-“Ta yêu con!”

Hồn nhỏ sung sướng! Người yêu tôi đây rồi! Những dấu chân thân thương và đôi mắt trìu mến đã chứng minh cho tình cảm của người đã yêu tôi, đã dẫn tôi tới nơi này, còn nỗi niềm nào hơn! Nhưng giây phút hạnh phúc thật ngắn ngủi! Mở mắt thật lớn, hồn nhỏ thấy người yêu mình đang giãy chết, đang trong cơn hấp hối, ai đó đã đóng đinh tay chân người vào cây giá gỗ, ai đó đã đánh đập tàn nhẫn người đến nỗi thân hình đầy những vết bầm dập!

Hồn nhỏ run rẩy! Làm thế nào để cứu người ra khỏi chỗ này. Hồn nhỏ yếu đuối quá, làm sao đây? Ngước nhìn lên, mồ hôi trên trán người ướt đẫm hoà lẫn với máu, ánh mắt người như van xin, như cầu khẩn hãy làm mọi cách đem người xuống! Thương cảm quá, hồn nhỏ gục đầu ôm chân giá gỗ khóc nức nở!

Những giọt mồ hôi lẫn máu từ thân thể người rơi xuống trên lưng hồn nhỏ làm mọc lên một đôi cánh, như cảm nhận một sức mạnh nào đó thúc đẩy tìm cách phải cứu người. Hồn nhỏ đứng bật dậy, thấy người hơi thở thoi thóp, run run nở một nụ cười trong đau đớn:

-“Hãy đi! Ta yêu con!”

Hồn nhỏ vội vã bay đi! Với đôi cánh niềm tin, một sức mạnh thiêng liêng không bờ bến, hồn nhỏ bay đến khắp mọi miền trên thế gian, những mong sẽ tìm được nhiều sự quan tâm giúp đỡ để cứu người khỏi chết!

Tới một thành phố lớn, hồn nhỏ gặp những người giàu có, họ đang hưởng thụ những gì thoải mái nhất do tiền bạc đem đến. Họ chỉ nghĩ đến hiện tại, cái sung sướng vật chất mà họ đang đụng chạm được. Họ chẳng nghĩ gì đến tâm linh, đến những giá trị thiêng liêng của linh hồn con người hay nghĩ đến một người đang hấp hối trên giá gỗ! Một thanh niên trông giàu có trí thức, đứng tần ngần trước cửa một ngôi giáo đường, nhưng rồi anh ta đã bỏ đi! Có lẽ anh ta tiếc chút thì giờ! Không thể mong gì nơi những người này!

Hồn nhỏ bay tới một nơi khác, ở đây bom đạn đang thi nhau nổ vang rền! Người ta đang ra sức chế tạo những thứ giết người cho mau chóng. Người ta dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng, ngay cả dùng mạng sống mình để giết người khác! Họ làm bất cứ điều gì để gây chiến tranh, trong chiến tranh và thủ lợi. Họ còn nhân danh Thượng Đế để làm chuyện đó nữa! Họ tạo ra sự sợ hãi kinh hoảng chết chóc cho người khác và cho chính họ! Cũng không mong được giúp đỡ gì nơi những người này!

Hồn nhỏ bay đi tới một chỗ có rất nhiều ngôi nhà đẹp mắt, tụ họp người đông đảo tấp nập, nhưng ai nấy đều đang mải mê cuộc đỏ đen, họ đang vận dụng tất cả mọi mánh khoé để hy vọng thắng cuộc, ôm về những khoản tiền lớn. Đàng sau đám người mê mải đó, lại còn có những người bán, người mua vui qua thân xác, tìm đến những thứ kích động mạnh mẽ hơn để được những cảm giác chóng qua. Ở chỗ này chẳng mấy ai nghĩ đến người khác! Họ còn bán buôn cả con người để làm nô lệ! Hồn nhỏ chợt thấy cha con ông Lót đang vội vã chạy trên đường vắng dẫn ra ngoại ô, có lẽ họ sợ một cơn hậu hoạ nào đó chăng? Hồn nhỏ cũng vội vàng rời khỏi chỗ này!

Hồn nhỏ ra đi lại gặp một cảnh tượng thật xót xa, những cha mẹ không là những cặp vợ chồng bình thường, họ đều cùng là đàn ông, hay cùng là đàn bà, làm sao lại gọi họ là “cha mẹ” được! Trông họ chẳng có chút gì là mạnh khoẻ, họ dẫn những đứa con mang triệu chứng của mù loà bệnh hoạn đi trên những con đường đầy cạm bẫy, đầy những thứ rác rưởi tanh hôi. Bên vệ đường, Salomon và đám thê thiếp đang quỳ than khóc cho số phận! Họ cũng chẳng ngó ngàng gì vẫn vô tình đi qua! Hồn nhỏ thấy họ đang đi đến con ngõ cụt của cuộc sống, vậy mà đoàn người tiếp nối càng lúc càng đông đảo. Cũng có những người khác tìm cách giúp họ rời khỏi nơi đó, nhưng họ không muốn!

Đến một nơi khác, hồn nhỏ thấy những con bò đúc bằng vàng, bằng đồng, bằng bạch kim, bằng sành sứ… rất nhiều người đang thờ lạy những con bò đó. Họ tưởng đó là Thượng Đế thần linh của họ! Hồn nhỏ thắc mắc tại sao họ lại có thể ngây thơ như thế, Thượng Đế sáng tạo ra con người chứ sao lại có chuyện con người nhào nặn ra Thượng Đế! Hồn nhỏ thấy ông Maisen đang buồn rầu ôm hai cái Bia đá đứng bên dốc núi ngẩn ngơ nhìn đám người cuồng tín cúng tế bầy bò! Dưới chân ông, một cặp Bia đá khác đã vỡ tan tành!

Qua một khu phố nhộn nhịp, nơi mấy toà nhà cao lớn, có rất nhiều người đi lại, hồn nhỏ thoảng nghe những tiếng trẻ thơ khóc, tiếng khóc mang vẻ oằn oại oán than! Hồn nhỏ chợt cảm thấy rùng mình khi nhận ra tiếng khóc phát xuất từ nơi những thùng rác trong toà nhà. Có rất nhiều con quỉ không có đuôi mặc áo trắng đang hành hình những thai nhi chưa lọt lòng mẹ! Đau đớn thay, chính những bà mẹ mang con mình tới đây để giết nó! Bên kia đường là ngôi nhà thờ bé nhỏ, có trang trí một cái hang đá, trong hang đá có hình tượng của một hài nhi vừa sinh ra nằm trong máng cỏ, người cha và người mẹ phúc hậu quỳ bên hài nhi săn sóc cho con mình. Hồn nhỏ nghĩ đến người đang bị treo trên giá gỗ, người đó cũng với ánh mắt tha thiết của người cha nhân hiền, đã nói lên một điều với hồn nhỏ mà đáng lẽ những bà mẹ thay vì mang con đến toà nhà đó phải nói với con mình“Mẹ yêu con!”

Lòng thất vọng vì tất cả những cảnh tượng vừa trải qua. Chẳng tìm thấy được bao nhiêu người sẵn sàng giúp đem người thoát khỏi cảnh treo trên giá gỗ! Chẳng tìm thấy ở đâu có một tình cảm sâu xa, bao la như tình của người đang treo trên giá gỗ! Hồn nhỏ vội vàng quay gót trở về với người vì muốn được nghe lại lời lời nói âu yếm yêu thương quý giá đó, “Ta yêu con!”

Khi trở về bên giá gỗ, hồn nhỏ bàng hoàng, người đã chết! Chẳng những không tìm được sự trợ giúp nào để cứu người cả, mà những gì đang xảy ra có lẽ làm cho người càng đau đớn hơn! Hồn nhỏ ôm chân giá gỗ khóc thương cho sự cô đơn buồn thảm của người. Một ai đó chẳng thương tình người đã không còn sống nữa vẫn đâm mũi giáo vào bên sườn. Máu và nước chảy xuống ướt cả lưng hồn nhỏ!

Nhưng bỗng nhiên, từ những giọt nước và máu từ cạnh sườn người rơi xuống thấm vào lòng đất, những cây lúa miến mọc lên đơm bông một cách nhanh chóng! Hồn nhỏ ngẩng lên, trên giá gỗ trống không!

Lần theo những dấu chân cũ trở về! Không còn những giọt nước mắt thương đau nữa! Lòng thơ thới hân hoan! Lời nói “Ta yêu con” cứ vang mãi trong những bước chân nhịp nhàng đầy hy vọng. Hai bên đường những cánh đồng lúa chín vàng, mùa gặt đến! Hồn nhỏ với tâm tình yêu mến người chết trên giá gỗ, đã hòa nhập với dòng người lên đường gặt hái những vụ mùa trên đồng lúa bao la!

Đặng Xuân Hường

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Mỗi mùa xuân qua đi, lại thêm một lần người ta ngậm ngùi nghĩ về quá khứ, về thời gian đã vụt mất rơi vào dĩ vãng vô tận. Tôi cũng vậy, đã có một mùa Xuân trăn trở trong lòng, mùa Xuân thiếu vắng một tình cảm bao la mà có lẽ niềm vui lúc ấy: lấy chồng, cũng đã không khoả lấp được nỗi nhớ Mẹ./08 Tháng Hai 2013(Xem: 5013) Đặng Xuân Hường/
Tôi thực sự xúc động khi nghe lời kinh nguyện: “Lạy Cha chúng tôi ở trên trời…!” Vậy ra, tôi còn một người Cha nữa sao! Ba ơi! Ba có còn nhớ đến con không? Con không bao giờ oán trách ba nữa! Con cầu mong cho tâm hồn mẹ được yên bình và con cũng cầu mong cho mái ấm gia đình của ba mãi mãi hạnh phúc!/TrướcSau Về một người cha 15 Tháng Sáu 2013(Xem: 1804) Đặng Xuân Hường/
Bom đạn đã gây bao nhiêu cái chết, vết thương tật nguyền cho con người! Vậy mà có một thứ vô tri vô giác cũng mang đầy “mảnh đạn” trong thân mình, để lại những “vết sẹo suốt đời” nữa! Đó là…cây rừng!/01 Tháng Năm 2013(Xem: 2377) Đặng Xuân Hường /
Từ ngoài Bắc di cư vào Nam, hay sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất Bình Giã, những bà Mẹ đã góp bàn tay cùng chồng con xây dựng lên một thị trấn trù phú đầy sức sống sinh động. Từ nhà tranh vách lá, đường đất lầy lội, nay mọc lên những ngôi nhà gạch khang trang, đường trải nhựa bằng phẳng, phong cảnh xanh tươi…/12 Tháng Năm 2013(Xem: 9716) Đặng Xuân Hường/
...với những phát triển phương tiện giải trí thông tin mới đã làm suy giảm lòng đạo đức của mọi người, nhất lớp Trẻ, vậy biết đâu việc hồi sinh “Truyền thống học Kinh Bổn” trong mùa Chay, lại có thể là phương cách hay nhất để chống lại “căn bệnh tân tiến” phát sinh đủ thứ tệ nạn trong xã hội, đặc biệt nơi lớp Trẻ ngày nay!/24 Tháng Ba 2013(Xem: 4256) Đặng Xuân Hường/
Tôi đến Phi trường đón người bạn từ Tiểu bang Texas qua chơi vào một buổi chiều tối. Anh từ Việt Nam đi du lịch Hoa Kỳ thăm bà con. Thành phố Los Angeles đã rực ánh đèn khi xe chạy trên giao lộ Freeway 105/110, từ trên cao cầu nối Freeway người bạn nhìn thấy cảnh phố đèn nhấp nhoáng đã tấm tắc: -Đúng là Thành phố Thiên Thần!/03 Tháng Tám 2012(Xem: 4969) Đặng Xuân Hường/
Tôi cảm thấy lưu luyến quê hương, tình cha nghĩa mẹ, thân thiết xóm giềng. Những kỷ niệm thời thơ ấu không thể nào phai mờ trong tâm trí tôi, mà hình ảnh đậm nét, gợi nhớ hương vị quê nhà vào những ngày đón Xuân : là những chiếc bánh chưng xinh xắn, giản dị với gạo nếp đậu xanh, đã đi vào huyền sử của Dân tộc tự ngàn xưa./11 Tháng Hai 2013(Xem: 5566) Đặng Xuân Hường/
Có thể nói ngày Tết đã đem đến cho mọi người một "cửa mở" soi rọi vào tâm khảm, không khí Tết bên ngoài sôi động bao nhiêu thì bên trong tâm lòng mỗi người có thể cũng có những xao động chợt đến chợt đi, ẩn hiện như đùa giỡn cùng với một suy tư nào đó trong ngày đầu năm mới./20 Tháng Hai 2015(Xem: 5422) Đặng Xuân Hường/
...chẳng bao giờ quên nồi bánh đầu tiên nấu ở phố Los Angeles gần bên mấy building cao tầng, với lá chuối nhà ông Mễ, nếp đậu từ China Town, dây cột bánh ở tiệm tạp hóa ông già Ấn Độ và một chiếc trực thăng bay trên mái nhà khi bánh vừa chín chưa kịp vớt ra./02 Tháng Hai 2014(Xem: 8534)/
Khi tới nơi bờ sông, hai người thấy một ông lão trên chiếc xuồng nhỏ giữa sông đang chao đảo...Họ trố mắt nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Hình như ông lão đang cố gắng chèo chống để vào bờ, nhưng chiếc xuồng cũ nát đã ngập đầy nước
Bảo Trợ