Những bài viết tùy bút, tâm tình, truyện ngắn...có khi dựa theo Phúc âm, có khi chỉ là những suy tư đơn sơ...Trước đây một số bài dưới tên tác giả là TỊNH TÂM, ĐÌNH NGHĨA (ĐN là tên lót hai vị: Linh Mục Trần Đình Trọng và Thầy Nguyễn Nghĩa Khôi)
Đặng Xuân Hường
Từ khi vũ trụ được tạo thành, Thượng Đế đã xếp đặt để "tứ thời bát tiết" xoay vần đều đặn. Cả vũ trụ bao la hàng tỉ tinh tú luân chuyển một cách nhịp nhàng khéo léo như một bộ máy thực tinh vi mà cũng rất là "đơn giản". Mặc dù sự đơn giản đó không dễ hiểu đối với con người, nhưng một điều dễ hiểu là sự kiến tạo nên vũ trụ phát xuất từ yêu thương, và Thượng Đế mong muốn cho con người được cùng chung hưởng sự viên mãn của Người.
Con người cũng đã cố gắng tiếp tay với Thượng Đế để xây dựng một cuộc sống tốt đẹp, đem lại nhiều niềm vui, hạnh phúc hơn. Tuy vậy, mùa Xuân không phải là sáng kiến của con người, nhưng chính là sáng tạo, là quà tặng của Thượng Đế.
Con người phải mất bao nhiêu thời gian mới khám phá ra sự sáng tạo đó, và con người đã tận hưởng niềm vui khi biết rằng mùa Xuân là mùa đẹp nhất trong năm. Với màu sắc rực rỡ của muôn vàn loài hoa đua nở, cây xanh đâm chồi nẩy lộc. Với những tiếng chim ríu rít đòi mẹ mớm mồi, khởi đầu cho những mầm sống mới. Với nắng ấm nhẹ nhàng mát mẻ thay cho những giá rét của mùa Đông, hay nóng bức oi ả của mùa Hè.
Không có mùa Xuân có lẽ cuộc sống con người sẽ tẻ nhạt lắm, vì chẳng có một sự đợi chờ nào đầy hy vọng, nhiều cảm hứng mơ ước và dào dạt niềm vui như chờ đợi mùa Xuân.
Thế nhưng, mùa Xuân ngắn ngủi cứ qua đi rồi trở lại với những tươi sắc không thay đổi:
"Xuân đi, Xuân đến vẫn còn Xuân..."
Đặng Xuân Hường