CHUYỆN CỦA NGƯỜI YÊU CŨ
… Người phụ nữa kia với anh, hồi còn sinh viên là mối tình đầu. Chị học giỏi, được giữ lại trường rồi ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh. Anh được phân công về giảng dạy một trường Đại học phía nam. Chuyện vợ chồng sẽ đến, nếu như chị không gặp tay thứ trưởng , khi hắn đi công tác nước ngoài, nước mà chị đang học tập. Bố của hắn giữ một chức rất to trong chính quyền. Bằng quyền uy của bố, bằng lối “ tấn công” vừa ma mãnh, vừa khôn khéo lợi dụng chỗ yếu của người phụ nữ đang cô đơn. Chỉ một phút yếu lòng, người yêu của anh đã ngả vào vòng tay của hắn…
Chuyện này đến tai anh. Tự ái dâng cao, không thể tha thứ, anh chia tay…
Cũng tưởng người yêu cũ của anh viên mãn hạnh phúc gia đình, nhất là gia thế bên chồng vững như bàn thạch, danh lớn nhất vùng, còn kinh tế ít ai dám bì…
Nhưng có ai ngờ…
Trong một lần tình cờ anh gặp lại. Nhìn nét mặt cả dáng vóc của người yêu cũ, anh không nghĩ đó hình ảnh người con gái thân thương mà cách đây hơn mười năm, từng là thần tượng của bao người con trai. Nét mặt, dù có được một lớp phấn mỏng phủ mịn màng, vẫn không dấu được sự mệt mỏi chịu đựng, bàn tay cầm ly nước cũng không vững, run run. Người tình cũ của anh không còn ánh mắt nhìn thẳng như hồi yêu anh, mà ánh mắt ấy cứ như muốn lảng đi chỗ khác như không dám nhìn thẳng vào sự thật!!!
Tại sao thế?
Rồi người yêu cũ của anh kể.
- …Gia đình bên chồng , bề ngoài tưởng là một gia đình danh giá, có văn hóa. Khi xuất hiện trên ti vi, đi dự khán, nói chuyện…bố chồng nói như ông thánh, cao đạo giảng đạo đức, khuyên bảo thanh niên… Về nhà, ngược lại hoàn toàn, gia trưởng độc đoán, coi vợ không ra gì, coi em như một con ở. Thậm chí với em, ông có những điều tệ hại, không thể nói được ra đây …
- Anh không nghĩ em lại rơi vào hoàn cảnh không ai muốn ấy - Anh thương cảm.
- Nhưng chuyện đời của em đâu phải chỉ như vậy - Người yêu cũ của anh khóc, kể tiếp - Chồng em, mang danh thứ trưởng, cư xử với em như một tên vô lại, coi mình lớn hơn tất cả, không cho em đi thực tập nước ngoài , hạn chế những cuộc hội thảo mà người ta mời đích danh em, thậm chí còn muốn em nghỉ hẳn công tác giảng dạy, để ở nhà…Chồng em còn bồ bịch trong những lần đi công tác nước ngoài.
- Nghe em nói anh rất ngạc nhiên ! Tại sao em không dũng cảm từ bỏ người chồng và gia đình đó đi?
- Không được anh ạ! Bên ngoài không ai biết chuyện này, bố anh ấy tuyệt đối cấm. sẽ trừng trị nếu như ai đó làm lộ chuyện gia đình . Ông ta nói: “ Ngoài xã hội, tao muốn ai chết, người đó phải chết chứ đừng nói chuyện trong gia đình…” . Kinh hãi, là ra ngoài, ông bắt tất cả phải vui vẻ, cười nói, y như một gia đình hạnh phúc. Ông nhìn vợ âu yếm, thậm chí còn hôn, rồi nói với mọi người: “ Tôi được như ngày hôm nay là nhờ vợ!”. Chồng em cũng y như bố chồng, không ngượng, khi giới thiệu em: “ Vợ tôi là một tiến sỹ giỏi, một người vợ đảm đang, tôi rất phục, rất biết ơn…”. Khi về quê vợ, chồng em lại diễn cái “trò” đó, bố mẹ và dòng họ bên em tự hào lắm!
…Những chuyện về người yêu cũ, ạnh kể hết với vợ, vì anh rất tin vợ, một nhà giáo có
uy tín, đạo đức, một người vợ mẫu mực,độ lượng. Vợ anh nghe chuyện anh kể, nói:
- Em không thể chấp nhận chị ấy có một cách sống như thế!
- Vậy theo em, cô ấy phải sống như thế nào?
- Phải dũng cảm có tiếng nói phản kháng, cần thiết, viết đơn ly hôn, ra tòa. không thể sống giả dối như thế được… Anh phải phân tích cho chị ấy hiểu…
Nghe lời vợ, anh gặp người yêu cũ hai, ba lần nữa …
- Chị vẫn không nghe anh à! - Vợ hỏi anh.
Anh gật đầu:
- Cô ấy khóc nhiều lắm, nói với anh, thôi số em như vậy, cố cắn răng mà chịu đựng, vì con cái, vì bố mẹ và cả …danh tiếng dòng họ bên em, cả danh tiếng bên chồng nữa
Vợ nhìn anh cười nhẹ:
- May cho anh! lấy em chứ không phải lấy chị ấy. Một người phụ nữ có kiến thức mà không dám bảo vệ lẽ phải, không dám thể hiện bản lĩnh, cam chịu nhục…sẽ được cái gì? Chẳng được cái gì cả ngoài thân phận nô lệ cho người ta đày đọa …Để em gặp chị ấy.
Nhưng cuộc gặp đó không thành vì người yêu cũ của anh đã tự tử chỉ sau lần cuối cùng gặp anh có ít ngày!