CÂY THẦM TIẾC BÓNG Nàng đi mãi mà không trở lại Gió bên đường kéo liễu hát trong mưa Và mặt nước bi bô lời than thở Chiều buông rèm tàn tạ nắng buồn mơ.
Anh ngắm liễu bên hồ càng nhớ bóng Ai ru mình trong trăng sáng nép vào anh Làn da trắng vòm ngực nàng hưng phấn Tan tành rồi! Ôi mộng, thuở ái ân...
Người đàn bà ra đi không trở lại Để cây thầm tiếc bóng hoá bơ vơ Và gió nữa cũng giông cuồng, rồ dại Hồn thi nhân tan tác giữa hư vô.
Đôi mắt đẹp nàng dịu dàng đong trời biếc Thân hoa thơm mà lại ủ bão dông Anh tê dại cõi hồn hoang biền biệt Bao sầu tư vương vấn các nẻo đường.
Người đàn bà ra đi không trở lại Bãi cuộc đời cát bụi, gió mưa Hoa sẽ úa, nhị sẽ tàn và lụi Một đời trôi theo năm tháng xô bồ... 9/7/2005
KHOẢNG TRÔI TRONG LÁ Bỗng cồn nhớ một thời dĩ vãng Gió cứ trôi không hữu hạn bến bờ, Nhưng vẫn đó: Em, anh - Cuộc sống Xa nhau rồi! Tình cũ đến bơ vơ...
Có bao lá cây rơi, em đã vào xa vắng Lá nuốt em. Giờ sống thế nào rồi? Em sung sướng? Ưu phiền? Lãng quên hay bụi cát? Mặt trăng trên trời. Tim anh rất mồ côi!
Hỡi những hàng cây xanh! Những con đường lá đổ! Chỉ dùm ta đôi gót đỏ thời thiếu nữ em xưa Kỷ niệm về trái tim đau thổn thức Chỉ dùm ta! Nào, chỉ giúp ta đi!
Bài hát năm xưa... bên anh em đã hát Giờ đây trong lá nẻo trời nào, Anh đi qua chỉ thấy toàn mây trắng Mặt trăng tít trên trời. Em ở tận nơi đâu?
Con đường ta đi có bao đôi trai gái Ai cũng một thời yêu, em nhỉ! Để xa nhau, Để được nhớ, được buồn, được khóc Được nghe quanh đời những tiếng lá bay theo.
Hãy níu lại dùm ta! Một thời dĩ vãng… Gió vẫn trôi, lá vẫn bay vèo Nhưng vẫn đó: Em , anh - Cuộc sống Và một mối tình ta đã tặng cho hết thẩy trăng sao.
Tác giả nhớ về kỷ niệm với một người con gái. Giữa cái đời thường: Anh, em và cuộc sống cứ phải tồn tại, nhưng tình thiếu nữ một thời vẫn cồn lên trong trái tim anh. Chỉ còn lại bóng trăng trên trời với làn mây trắng và những tiếng lá bay đi xa, xa mãi...
HÀNG CÂY LÁ ĐỔ Thế là hết! Em đi, chôn chiều vào gió... Ta lang thang qua lá đổ hàng cây, Bản tình xưa em hát ở đây Nơi ngày nay xác các con thiên nga đã chết
Ôi, hàng cây! Cùng ta bao đêm từng tha thiết Những nụ hôn và tấm thân bất hủ của em Giờ ta sống trong hoang tàn sụp lở Bên những chiếc bóng của đàn thiên nga
Thời gian phôi pha - Tóc ta hoá đá Gió cũng làm lau ngàn năm ru rất khẽ! Xin rụng một bông buồn lắt lay...
Phạm Ngọc Thái
Người con gái đã đi xa, lá vẫn ngày ngày đổ xuống dưới hàng cây ấy, để suốt cuộc đời anh đi trong những chiều gió không em...
Em gửi thơ : giờ phải tháng Năm ?- Gù cô chim mái , nhạn ba lăm- Đến khi nhạn ghé, đà qua tháng- Tháng Sáu đây rồi, đã nửa năm !- Em cứ nhắc hoài tới tháng Năm- Về Ngày Của Mẹ em thương nhớ- Mẹ chiều con rễ đó là anh
Mỗi mùa thu trước, mỗi hoàng hôn- nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn- nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc- tôi chờ người đến với yêu đương- người ấy thường hay ngắm lạnh lùng- giải đường xa vút bóng chiều phong- và phương trời thẳm mờ sương, cát- tay vít dây hoa trắng cạnh long
Em đi trong nắng mùa Xuân- Mây trời bát ngát Mai vàng thắm tươi- Xuân ơi em đã đi rồi- Còn đâu tuổi mộng một trời yêu thương- Em đi bỏ lại bên đường- Cỏ hoa héo úa quê hương chợt buồn- Mắt ai hoen ướt lệ vương/13 Tháng Hai 2013(Xem: 5643)
Đặng Xuân Hường
/
Tên cho con.
Tên của con là tất cả hồn thơ,
Tên của con niềm mong ước đợi chờ.
Ba ấp-ủ từ khi vừa gặp mẹ,
Ngọn gió lòng thổi tới trọn niềm vui,
Con đã sống trong ba từ ngày đó,
Đến hôm nay biết mấy tháng ngày rồi
Con mở mắt chào đời trong tiếng khóc,
Ba sung-sướng vô cùng gọi "con ơi".
Con có biết tên con sao lại thế,
Vì tên mẹ hoa đào nở cuối đông,
Tên của ba hồng thắm tận cõi lòng,
Ba đặt tên con mùa hoa nhiều nhất,
Để tình ba với mẹ cả tình con,
Đều nở thắm bên nhau một tâm hồn.
Con có biết mùa nào hoa nhiều nhất,
Mùa nào trời đất rộn tiếng chim vang,
Là tên của con đó, mùa Xuân Sang.
Tên của con là tất cả hồn thơ,
Tên của con, niềm mong ước đợi chờ.
Bốn mùa rộn rã vang ca trời đất
Tên của con những mùa Xuân Diệu kỳ.
ĐXH 1986
Nhớ về quê cũ nhớ Mẹ già,- Một sương hai nắng tháng ngày qua,- Trăng thanh gạo trắng đàn con nhỏ,- Lòng Mẹ bao la thật không bờ.- Nhớ về quê cũ mùa Xuân xưa,- Quây quần thân tộc đón Giao thừa,- Thơm hương rượu nếp quê đầm ấm,- Tình nghĩa quê nhà! Ôi! Thiết tha./10 Tháng Hai 2013(Xem: 6122)
Đặng Xuân Hường/
Em chào anh buổi tối, em chào anh buổi sáng- Em chào anh buổi chiều, say hello buổi trưa- Em gặp anh ban đêm, em từ giã ban ngày- Ban đêm ngắm những nụ quỳnh đang nở- Không gian đêm thật êm đềm dễ thở- Bóng tối mời chào gió mơn trớn lả lơi!.
Lời Cho Con
Ngày xưa con mới chào đời
Mẹ cha bồng ẵm ru lời ca dao
Tình sâu nghĩa nặng dạt dào
Đêm thâu thức trắng con đau, xót lòng
Trời thu, nắng hạ, chiều đông
Cơm no, áo ấm vui lòng mẹ cha
Dầu cho thời cuộc bôn ba
Nuôi con khôn lớn đi ra với đời
Những mong con sẽ thành người
Thành công, thành đạt như lời mẹ cha
Giờ đây ba tuổi đã già
Dựa vào bóng mẹ, nương nhờ tay con
Ngày xưa con khóc từng cơn
Mẹ dành ba dỗ cạn nguồn kinh thi
Ngày xưa từng bước tập đi
Mẹ đưa ba đẩy con thì cười vui
Ngày nay ba đã già rồi
Chân đi không vững, đứng ngồi không yên
Gió đưa, sóng đẩy con thuyền
Con, người có hiếu báo đền công cha
Mai này đến mẹ cũng già
Các con dìu bước mẹ cha đến cùng
Đất trời khắc cốt ghi công
Người con có hiếu động lòng Thiên cung.
(30/8/2021 Viết cho các con)
Đặng Xuân Hường
Bên nớ chiều nay nắng có vơi - Bên ni cháy bỏng một khung trời - Màu hoa rực lửa lòng nao nức - Cứ ngỡ ngày xưa thuở thiếu thời .- Gió lặng hàng cây ve réo rắt - Lâm ly nhạc khúc lệ sầu khơi
Ngập ngừng ôi tuổi học trò,- Nhớ tà áo trắng vẩn vơ bên đường.- Cùng chung dưới một mái trường,- Giá không đi học dễ thường quen nhau.- Mộng mơ những chuyện không đâu,- Xa xa từng giọt mưa ngâu cuối trời.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.