Tháng Tám Mùa Đông. Chuẩn bị hành trang giã từ cõi nhân gian

13 Tháng Tám 202012:07 CH(Xem: 1616)

Tháng Tám Mùa Đông. Chuẩn bị hành trang giã từ cõi nhân gian

Bây giờ là tháng Tám. Tháng Tám là mùa Thu với hoa cúc vàng, với lá đỏ, với gió heo may và với trời se lạnh.

Tháng Tám ở đây bây giờ cũng y như thế dù rằng không phải mùa Thu. Nắng đang trải đường đi. Vàng óng và ấm áp.

Đây này, em ngồi bên cửa sổ (nhưng không có ai dựa tường hoa vì anh và vài người em yêu mến thì đã đi xa mất rồi) và ngắm nắng vàng trải đường đi này. Em vẫn có cái thú ngồi bên cửa sổ viết lách và ngắm cảnh bên ngoài vì con đường của em rất thanh bình và yên tĩnh anh ạ. Vào mùa hè, con đường rợp hoa phượng tím nữa cơ

nusinh-canhdep

Nắng trải đường đi, gió hôn bờ tóc

Mùa Thu vàng, anh còn nhớ không anh

 

Trong tiết trời ấy không dưng em nhớ đến anh, đến những kỷ niệm xưa cũ của một thời mới lớn. Thì em vẫn thích khuôn mặt đẹp trai ngày ấy của anh, tính nết ngang tàng rất đàn ông và cả cái lời tỏ tình dễ thương mà em vẫn nhớ đến bây giờ. Em chỉ muốn nhớ đến anh của thời chúng ta mới lớn ấy mà thôi. Họa chăng nếu có thêm chút đỉnh nữa thì là khi anh lái xe mấy giờ đường xa đến thành phố tình yêu của thủ đô Hoa Thịnh Đốn  để đưa em đi xem lễ hội hoa anh đào.

Anh này, lâu lắm rồi không nhớ mùa Thu Sài Gòn ngày ấy ra sao nhỉ. Có lẽ cũng vẫn có cúc vàng trước ngõ. Có lẽ cũng có chút se lạnh vào sáng sớm. Anh còn nhớ không, con đường đến trường của chúng ta,  em vẫn cho là đẹp nhất vì rất yên tĩnh, rất thanh bình, rộng rãi thênh thang và hai hàng cây còng me tây với tán lá xòe rộng làm con đường rợp bóng mát. Đường đến trường  Văn Khoa-Dược Khoa cũng đẹp nhưng ồn ào xe cộ quá. Đường của Luật Khoa thì bé nhỏ, bờ hẹp , nhiều gốc cây già trồi lên khúc khuỷu đường đi bộ .Em đã phản đối với Phạm Duy "Chú cứ vẽ vời chứ con đường tình ta đi của chú chả đẹp tí nào''. Ông cụ ấy có thể kiêu hãnh với ai chứ với em thì lúc nào cũng kiên nhẫn, nhẹ nhàng.

Tháng Tám chúng ta sẽ không còn những ngày hè nữa anh nhỉ. Hè của anh thường là Đà Lạt vì anh mê cảnh Đà Lạt, mê con gái Đà Lạt. Hè của em là ngấu nghiến đủ mọi truyện vì em mê đọc sách. Nhưng  có một mùa tựu trường khi Tháng Tám chưa đi hẳn, sân trường còn vắng vẻ và đôi ta quen nhau ngày ấy, ngày chúng ta cùng ghi danh cho chứng chỉ Hóa Hữu Cơ. Ô cửa sổ ghi danh nhỏ chỉ có anh và em. Chúng ta không được ghi vì muộn. Em năn nỉ và đã được. Khi ra thấy anh tần ngần thì em hỏi và ''cô bé'' xí xọn lại vào phòng Tổng Thư Ký Thái để năn nỉ giúp anh. Rồi anh bắt hộ con sâu trên tay em. Bữa đầu tiên của thuở quen nhau- thời mới lớn là như thế đó. Chả có thơ mộng gì hết cả. Em không phải là Hoàng Thị Ngọ với tóc dài tà áo vờn bay. Em là Quỳnh Giao tròn trĩnh mũm mĩm với tóc ngắn và cúp. Chỉ có tà áo dài trắng là giống nhau. Thế nhưng sau đó thì Quỳnh Giao được biến thành Phượng Quỳnh của vài tờ báo Sài Gòn mà nhiều nhất  là ở Tiếng Vang đã làm anh mê mẩn.

Cũng chưa bao giờ em hỏi cảm tưởng của anh khi gặp em lần đầu ra sao vì ngày ấy em thấy em quá tầm thường. Vẻ ngoài rất tầm thường vì luôn áo trắng học trò và có lẽ cả cái nhan sắc cũng rất là ngố.

Đây cái cô bé bị cả họ hàng gọi là ''Giao Tồ" vì quá ngố, quá tồ, có gì đặc biệt đâu ngoài vẻ mủm mĩm như búp bê và đôi mắt to đẹp như tây lai.


Em mười tám, mắt xoe tròn thật ngố

Nhan sắc này chưa phải lúc trổ hoa!

Còn em nghĩ gì về anh? Chả nghĩ gì cả vì ngày đó vẫn chăm học và cũng vì anh chỉ được cái đẹp trai chứ chiều cao thì không phải là người để em có thể tựa bờ vai.

 Tháng Tám ở đây em vẫn có cúc vàng, hồng đỏ và mầu lá thì rực rỡ vô cùng. Anh xem này, khu vườn hồng be bé của em có hồng vàng, hồng đỏ, hồng tỷ muội và hồng phớt mùi rất thơm anh ạ


Mỗi buổi sáng ngắm hồng qua cửa sổ

Tìm niềm vui thật bé nhỏ cho một  ngày

 

Anh thấy chưa, Tháng Tám mùa đông Brisbane của em mà cây cối xinh tươi đẹp quá chứ, phải không nào. Chỉ còn thiếu một người bạn tri kỷ để cùng nhau thưởng thức tách cà phê trong khu vườn bé ngát hương hồng, thơm mùi ngọc lan.
nusinh-muahe

Anh ơi, anh có còn nhớ một ngày của cuối tháng Tám, anh vừa từ Đà Lạt hạ san về thành phố, anh đến Khoa Học tìm em không? Hôm ấy giờ thực tập Hóa Hữu Cơ. Anh tỉnh bơ đi vào chỗ em và cũng tỉnh bơ nói "Tôi mới đến nhà Quỳnh Giao đấy. Ba QG nói QG đi học nên tôi đến đây". Em tròn xoe mắt. Vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Ngạc nhiên vì con bé ngốc, khờ như em tự hỏi vì sao anh biết được địa chỉ nhà em. Đã nói ngày xưa ''con bé'' ngốc mà lị. Có gì đâu, chỉ cần cầm cái phiếu thực tập liếc vào là biết ngay địa chỉ. Sợ hãi vì ba vẫn tuyên bố "Đậu Trung Học, trả ¼ tự do. Đậu Tú Tài 1: trả tiếp ¼. Đậu Tú Tài 2: trả tiếp ¼ nưã. Đậu xong đại học: trả nốt ¼ cuối cùng. Còn bây giờ là CẤM. Không được có bạn trai. Không cho bạn trai tới nhà''.

Thế nhưng chắc số trời nên khi về nhà, em run muốn chết tưởng bị chửi hay ăn chổi chà thì bố chỉ nói "Hồi nãy có thằng nào tên T đến kiếm cô đấy''.

Coi như anh là người bạn trai đầu tiên đến nhà. Anh là người bạn trai duy nhất chở em đi xem cine. Anh là người bạn trai đầu tiên đã hôn em. Anh là người bạn trai đã tỏ tình với em thật dễ thương "Quỳnh Giao ơi, anh dặn cái này nhé. Từ nay, em chỉ được chơi với anh thôi. Không được chơi với tên con trai nào hết nhé".

Anh là người con trai đầu tiên cài cho em một đóa hoa ngọc lan trên tóc để cả đời sau này em say đắm hương ngọc lan.

Anh xem này, cây ngọc lan của em bây giờ chỉ khoảng 30 cm mà đã ra mấy đợt hoa. Có đợt cả 10 hoa. Hương ngọc lan bao giờ cũng thơm ngát, thanh khiết anh nhỉ


Ngọc Lan thật bé nhỏ mà mỗi năm hoa không nhỏ tí nào

Em cũng là một đóa ngọc lan của cô Phạm Thị Nhung đó anh

 

Mấy chục năm sau, anh cũng là người đầu tiên đưa em đi xem Lễ Hội Hoa Đào ở Hoa Thịnh Đốn. Hoa anh đào cũng thật đẹp, thanh khiết. Anh đào trắng, hồng rũ bóng bên giòng Potomac là kỷ niệm và cũng là hình ảnh đẹp nhất của Virginia, của thời gian em mới đến vùng trời Hoa Kỳ từng mơ ước. Đây là hình ảnh của em bên giòng Potomac, với Lễ Hội Hoa Anh Đào mà anh đã chụp cho em ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn.


 

Bây giờ là Tháng Tám. Tháng Tám Mùa Thu bên này và mùa Đông bên kia. Thế hệ chúng ta đang ở vào mùa Đông. Thế hệ chúng ta đã nhiều người lên chuyến tầu trước rồi. Anh cũng đã lên. Vài người em yêu mến cũng đã lên.

Mong sao em cũng sẽ lên chuyến tầu ấy vào Tháng Tám để có nắng thu vàng óng, có hoa cúc vàng tươi, có hồng phớt nhẹ, có heo may se lạnh, để em được những người em yêu mến đón em bằng những tình ca nồng nàn, những bi hùng ca đã một thời làm em say đắm ở chốn ''nhân gian'' đầy sóng gió. Chắc chắn sẽ có hai nhạc sĩ lừng danh của một thời Việt  Nam lộng lẫy mở rộng vòng tay đón em, ‘’cô bé Gia Long, con người Khoa Học’’ mà yêu tình ca quê hương nồng nàn, yêu bi hùng ca Việt  Nam đắm đuối.

Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp: https://youtu.be/JioNW4vI7C8

Tình Ca, Ngày Xưa Hoàng Thị: https://youtu.be/ixPaDvubffU

Hoàng Lan Chi
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Ngày lễ bắt đầu với ý kiến của của một phụ nữ Mỹ, tên Sonora Smart Dodd, ở Spokane, tiểu bang Washington, muốn ghi nhớ và vinh danh công ơn của cha . Cha của Dodd sanh vào tháng Sáu, nên Dodd đã tổ chức ngày lễ Kính Cha đầu tiên của nước Mỹ ở Spokane, Washington vào ngày 19, tháng 6, năm 1910.
Bom đạn đã gây bao nhiêu cái chết, vết thương tật nguyền cho con người! Vậy mà có một thứ vô tri vô giác cũng mang đầy “mảnh đạn” trong thân mình, để lại những “vết sẹo suốt đời” nữa! Đó là…cây rừng!/01 Tháng Năm 2013(Xem: 2377) Đặng Xuân Hường /
Từ ngoài Bắc di cư vào Nam, hay sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất Bình Giã, những bà Mẹ đã góp bàn tay cùng chồng con xây dựng lên một thị trấn trù phú đầy sức sống sinh động. Từ nhà tranh vách lá, đường đất lầy lội, nay mọc lên những ngôi nhà gạch khang trang, đường trải nhựa bằng phẳng, phong cảnh xanh tươi…/12 Tháng Năm 2013(Xem: 9716) Đặng Xuân Hường/
Buổi chiều hôm ấy, hồn nhỏ thơ thẩn lang thang đi xa mãi! Con đường đầy hoa lá xôn xao, nó mời gọi hồn nhỏ đi xa nữa vào cõi mộng mơ. Bước chân trên đường, lòng cố gắng lãng tránh những lôi cuốn phù phiếm, nhưng dù đã cố gắng đến mấy hồn nhỏ vẫn hướng về con đường/30 Tháng Ba 2013(Xem: 4335) Đặng Xuân Hường/
...với những phát triển phương tiện giải trí thông tin mới đã làm suy giảm lòng đạo đức của mọi người, nhất lớp Trẻ, vậy biết đâu việc hồi sinh “Truyền thống học Kinh Bổn” trong mùa Chay, lại có thể là phương cách hay nhất để chống lại “căn bệnh tân tiến” phát sinh đủ thứ tệ nạn trong xã hội, đặc biệt nơi lớp Trẻ ngày nay!/24 Tháng Ba 2013(Xem: 4256) Đặng Xuân Hường/
Âm nhạc Việt Nam có hai truyền thống, truyền thống dân gian và truyền thống bác học. Truyền thống dân gian dính liền với đời sống trong xã hội và đi dài theo suốt cuộc đời của người Việt Nam từ lúc sơ sanh cho đến khi trở về với cát bụi. Bắt đầu là tiếng hát ru khi còn nằm nôi, vừa lớn lên có đồng dao dành cho các trò chơi, đến tuổi lao động thì có câu hò trong khi làm việc...TRẦN VĂN KHÊ - Nguon tranvankhe.vn
Tôi cảm thấy lưu luyến quê hương, tình cha nghĩa mẹ, thân thiết xóm giềng. Những kỷ niệm thời thơ ấu không thể nào phai mờ trong tâm trí tôi, mà hình ảnh đậm nét, gợi nhớ hương vị quê nhà vào những ngày đón Xuân : là những chiếc bánh chưng xinh xắn, giản dị với gạo nếp đậu xanh, đã đi vào huyền sử của Dân tộc tự ngàn xưa./11 Tháng Hai 2013(Xem: 5566) Đặng Xuân Hường/
Có thể nói ngày Tết đã đem đến cho mọi người một "cửa mở" soi rọi vào tâm khảm, không khí Tết bên ngoài sôi động bao nhiêu thì bên trong tâm lòng mỗi người có thể cũng có những xao động chợt đến chợt đi, ẩn hiện như đùa giỡn cùng với một suy tư nào đó trong ngày đầu năm mới./20 Tháng Hai 2015(Xem: 5422) Đặng Xuân Hường/
Trên cõi đời này, chắc hẳn không ai được sinh ra mà không do sự mang nặng đẻ đau của một bà Mẹ, người Mẹ thực sự là hiện thân của tình yêu thương, người Mẹ như là một tổ ấm, như là một cái nôi từ khi bào thai mới tượng hình trong lòng Mẹ./22 Tháng Tám 2013(Xem: 6491)/
Tôi lặng đứng trước ngôi mộ đơn sơ của một người thầy cũ, đúng ra là Linh mục Hiệu trưởng, nhưng bây giờ cái cảm tưởng một vị thầy, một vị Hiệu trưởng để lại ấn tượng trong lòng tôi nhiều hơn cả chức năng mục vụ Linh mục của thầy./10 Tháng Mười Một 2012(Xem: 4010)/
Bảo Trợ