...vì hai bài thơ “ Lời mẹ dặn” và “Chống tham ô lãng phí”, Phùng Quán đang trên lưng voi của đảng bèn ngã xuống hàng chó đẻ của địch, kẻ phản động chống đảng bẩn thỉu khả ố nhất, xấu xa ghê tởm nhất… Xin in lại hai bài thơ này :
Lời mẹ dặn Tôi mồ côi cha năm hai tuổi Mẹ tôi thương con không lấy chồng Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải Nuôi tôi đến ngày lớn khôn. Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ Ngày ấy tôi mới lên năm Có lần tôi nói dối mẹ Hôm sau tưởng phải ăn đòn. Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn Ôm tôi hôn lên mái tóc - Con ơi trước khi nhắm mắt Cha con dặn con suốt đời Phải làm một người chân thật. - Mẹ ơi, chân thật là gì? Mẹ tôi hôn lên đôi mắt Con ơi một người chân thật Thấy vui muốn cười cứ cười Thấy buồn muốn khóc là khóc. Yêu ai cứ bảo là yêu Ghét ai cứ bảo là ghét Dù ai ngon ngọt nuông chiều Cũng không nói yêu thành ghét. Dù ai cầm dao doạ giết Cũng không nói ghét thành yêu. Từ đấy người lớn hỏi tôi: - Bé ơi, Bé yêu ai nhất? Nhớ lời mẹ tôi trả lời: - Bé yêu những người chân thật. Người lớn nhìn tôi không tin Cho tôi là con vẹt nhỏ Nhưng không! những lời dặn đó In vào trí óc của tôi Như trang giấy trắng tuyệt vời. In lên vết son đỏ chói. Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi Đứa bé mồ côi thành nhà văn Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ. Người làm xiếc đi dây rất khó Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn Đi trọn đời trên con đường chân thật. Yêu ai cứ bảo là yêu Ghét ai cứ bảo là ghét Dù ai ngon ngọt nuông chiều Cũng không nói yêu thành ghét Dù ai cầm dao doạ giết Cũng không nói ghét thành yêu. Tôi muốn làm nhà văn chân thật chân thật trọn đời Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã Bút giấy tôi ai cướp giật đi Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá. (1957)
Chống tham ô lãng phí Tôi đã đi qua Những xóm làng chiến tranh vừa chấm dứt Tôi đã gặp Những bà mẹ quấn giẻ rách Da đen như củi cháy giữa rừng Kéo dây thép gai tay máu ròng ròng Bởi đồn giặc, trồng ngô trỉa lúa...
Tôi đã đi qua Những xóm làng vùng Kiến An, Hồng Quảng Nước biển dâng cao ướp muối các cánh đồng Hai mùa rồi, lúa không có một bông Phân người toàn vỏ khoai tím đỏ; Tôi đã gặp Những em thơ còm cõi Lên năm lên sáu tuổi đầu Cơm thòm thèm độn cám và rau Mới tháng ba đã ngóng mau ra Tết! Để được ăn no có thịt Một ngày...một ngày... Tôi đã đi giữa Hà Nội Những đêm mưa lất phất Đường mùa đông nước nhọn tựa dao găm Chị em công nhân đổ thùng Run lẩy bẩy chui hầm xí tối Vác những thùng phân... Thuê một vạn một thùng Mấy ai dám vác ? Các chị suốt đêm quần quật Sáng ngày vừa đủ nuôi con...
Một triệu bài thơ không nói hết nhọc nhằn Của nhân dân lao động Đang buộc bụng, thắt lưng để sống Để dựng xây, kiến thiết nước nhà Để yêu thương, nuôi nấng chúng ta Vì lẽ đó Tôi quyết tâm từ bỏ Những vườn thơ đầy bướm đầy hoa Những vần thơ trang kim vàng mã dán lên quân trang đẫm mồ hôi và máu tươi Cách Mạng! Như công nhân Tôi quyết đúc thơ thành đạn Bắn vào tim những kẻ làm càn Vào lũ người tiêu máu của dân Như tiêu giấy bạc giả!
Các đồng chí ơi Tôi không nói quá Về Nam Đinh mà xem "Đài xem lễ" họ cao hứng dựng lên Nửa chừng bỏ dở Mười một triệu đồng dầm mưa giãi gió Mồ hôi máu đỏ mốc rêu Những con chó sói quan liêu Nhe răng cắn rứt thịt da cách mạng!
Nghe gió mùa đông thâu đêm suốt sáng Nhớ "Đài xem lễ" tôi xót bao nhiêu Đất nước đêm nay không đếm hết người nghèo Thiếu cơm thiếu áo...
Bọn tham ô, lãng phí, quan liêu Đảng đã phê bình trên báo Còn bao tên chưa ai biết ai hay? Lớn, bé, nhỏ, to, cao, thấp, béo, gầy... Chúng nảy nòi, sinh sôi như dòi bọ! Khắp đất nước đâu đâu chẳng có!
Đến một ngày Đảng muốn phê bình tất cả E phải nghìn số báo Nhân dân!
Tôi đã dự những phiên toà xử tội Những con chuột mặc áo quần bộ đội Đục cơm khoét áo chúng ta Ăn cắp máu dân đổi chác đồng hồ Kim phút kim giờ lép gầy như bụng đói Những mẹ già, em trai, em gái... Còng lưng rỏ mát lấn vành đai!
Trung ương Đảng ơi! Lũ chuột mặt người chưa hết. Đảng cần phải lập những đội quân trừ diệt Có tôi! Đi trong hàng ngũ tiên phong.
Phùng Quán in cả hai bài trên báo “ Nhân Văn” năm 1956 và 1957
BÀI THƠ CHO NƯỚC
1. Tôi sinh ra giữa lòng Cộng Sản
Và lớn lên dưới ảnh Bác Hồ
Bao nhiêu năm viết “Độc lập - Tự do...
và Hạnh phúc” nhưng chưa từng thấy thế.
2. Đất nước tôi có bao người tuổi trẻ
Đều lầm tin vào lịch sử Đảng truyền
Đầu năm dâng Mẹ lời kinh - Mừng Xuân mới đến tâm tình mẹ con - Bao năm an mạnh xác hồn - Mẹ Hằng Cứu Giúp muôn vàn tri ân - Nguyện xin ân thánh đổ tràn - Trên đoàn con Mẹ gian trần tha phương/31 Tháng Giêng 2014(Xem: 2431)/
Không có Ngài đời trở nên trống vắng- Lúc buồn vui hay lúc đơn côi- Chẳng có gì giữa đất trời- Để hồn con nương tựa- Không có Ngài lòng con hóa tối đen- Chẳng có sao đêm chẳng một ánh đèn-Không có Ngài là không có tất cả- Vì chính Ngài: Thượng Đế, nguồn Tình Yêu/09 Tháng Ba 2014 (Xem: 2433)
/
EM ĐI
Từ em dứt bước ra đi
Ta nghe trong gió thầm thì lời ca
Cây xanh lá , nụ kết hoa
Tiếng chim rộn rã , tiếng gà gáy vui
Trăng khuya sáng cả bầu trời
Nắng mai ấm áp , lòng tôi yêu đời .
“ Khúc sông bên lở bên bồi “
Chèo bơi lận đận ,dập vùi tuổi xuân ,
Mong em rũ sạch bụi tình
Hết duyên trả hết nợ nần cho nhau ,
Yêu đương nghĩ đến bạc đầu
Xa nhau bởi mãi têm trầu không vôi!
Em đi xây mới mộng đời
Trả tôi về lại khung trời lãng du !
TÀN THU
Anh về nối lại hương xưa
Tình thu năm cũ bây giờ còn vương
Hàng cây trụi lá bên đường
Dáng gầy như vẫn chờ trông hôm nào .
Lơ thơ mấy hạt mưa rào
Nghiêng che mái tóc, má đào hây hây
Ngại ngùng tay nắm nhẹ tay
Bao năm biệt xứ chuỗi ngày không nhau.
Trách mình sao lắm cơ cầu
Để cho tơ nguyệt xe vào hư không
Thu đi cúc nở muộn màng
Anh về xoá hết lỡ làng duyên em!
Nhớ em.
Nàng ở đâu rồi? Đêm đã khuya
Giờ này nàng đã ngủ hay chưa?
Ân tình chớm nở đầy hoa mộng
Như nắng hồ thu, gió được mùa!
Khuya buồn gió lạnh em ơi
Mong em thao thức không vơi nỗi buồn
Anh thèm một giấc ngủ ngon
Chẳng cần mền ấm gối ôm cho tròn
Nhớ em anh nhớ vô vàn
Nhớ em anh có muôn ngàn mộng mơ
Hồn anh vướng chút dại khờ
Yêu em đến nỗi lời thơ cũng "khờ"
Đêm nay gió lạnh sương mờ
Nhưng lòng anh ấm như là bên em
Cám ơn Trời, anh có em
Đời anh như đã ngàn năm vẹn toàn.
Trường ca: “Đavít, tình yêu và vương quyền!”
Thành vua Đavít hân hoan
Rước hòm Bia Chúa tưng bừng nhạc ca
Đàn cầm, sắt, tiếng thanh la
Trống vang, xe ngựa nhà nhà mừng vui
Vua Đavít, áo vải gai
Đàn ca nhảy múa trước đài hòm Bia.
Giêsu con hãy ngủ đi!- Mẹ ru con ngủ, ướt mi lệ đời - Sinh con ra, con Chúa Trời - Cơ hàn khốn khổ làm người dương gian ... Mẹ đang đau cả xác hồn - Ước chi Mẹ được thay con một lần - Con ơi! Hãy ngủ đi con!- Mẹ ru con ngủ cho lòng Mẹ yên - Giêsu ơi! Mẹ hôn con - Suốt đời Mẹ vẫn đau lòng con ơi!/post 30 Tháng Ba 2013 (Xem: 1923)/
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Lao Bảo, Khe Sanh
Để đêm nghe vang dội khúc quân hành
Ôi! Lính chiến một thời kiêu hãnh quá.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Ben Het, Dakto
Nơi bạn bè tôi, xây mộng sông hồ
Nguyện trấn giữ dãy Trường Sơn yêu quý.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Bình Giả, Chiến Khu D
Cho hồn tôi siêu thoát với lời thề
Thân chiến sĩ, nguyện xin đền nợ nước.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Cái Nước, Đầm Dơi
Đêm U Minh, nghe tiếng thét vang trời
Mừng chiến thắng để dâng về tổ quốc.
Khi tôi chết, đừng đưa tôi ra biển
Trả tôi về với dân tộc Việt Nam
Trong lòng ích kỷ có mầm sự dữ- Trong sự ganh tỵ đã ươm hạt hằn thù- Trong tính tham lam nảy chồi chiếm đoạt- Trong cách sống sa đoạ hồn rợp bóng âm u!-... Chúa ơi! Giữ gìn con, - Đừng để lòng con chiều theo cám dỗ /16 Tháng Hai 2014(Xem: 2622)
Sa Mạc Hồng/
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.