Tổ Quốc
(Từ bài La Patrie)
Con ơi đã biết gì về Tổ Quốc ?
Như thể đây cha dốc bảo con nàyLà căn phòng mẹ đỡ bé trong tay
Vừa mới lọt lòng oe ngay tiếng khóc
Căn nhà nhỏ trong lòng nôi ngà ngọc
Kẽo kẹt đưa bé đỏ bọc hòn hon
Ru giấc thần tiên đến mộng cỏn con
Mẹ nhìn mãi bao vuông tròn trìu mến
Là cửa sổ mà con thường hay đến
Mới hôm qua lặng ngắm bến bình minh
Ánh mặt trời rọi áng mây thân tình
Những chiều đọc nhất tâm kinh cầu nguyện
Tổ Quốc cũng là lối mòn sương quyện
Dạo vườn cây hay gẫu chuyện ngoài đồng
Bước tuổi thơ ngày tháng trải mênh mông
Cùng bạn nhỏ lạc đường ngông khám phá
Tổ Quốc ấy nhà thờ, đâu xa lạ
Rửa tội con, lễ thánh tạ ban đầu
Là mái trường con uốn lưỡi những câu
Yêu đất nước quê hương cầu Thượng Đế
Là anh chị mẹ cha cùng tập thể
Chốn linh thiêng mồ mã để cha ông
Là chiến trường nơi đã đẫm máu hồng
Người tử đạo và dân đồng giữ nước
Tổ Quốc đấy! Canada mà mượt
Là non sông gấm vóc ướt tình thương
Ta sẵn lòng nung nấu chí kiên cường
Bầu nhiệt huyết lên đường đem phụng sự
Thái Huy Long
Đây là bài La Patrie mà thầy Phan Khôi (GS TH Trần Quý Cáp, Hội An) đã dạy vào năm đệ lục. Lời lẽ chân tình giản dị nhưng gắn bó dịu dàng của bài văn thật khó quên. Và tôi như còn nhớ mồn một giọng đọc, gương mặt và dáng điệu của ông thầy dạy Pháp Văn đáng kính mến!
Thời gian qua mau, nay tìm kiếm trên Internet mới được biết tác giả là một tu viện trưởng ở Canada, quê hương thứ hai của tôi.
Thế hệ tỵ nạn mình thì tuy được đi học lại lâu năm, thành đạt và sống hơn nửa đời còn lại ở nơi viễn xứ cưu mang mình, nhưng có lẽ lúc nào cũng nặng lòng với Tổ Quốc Việt Nam.
Các thế hệ về sau rồi sẽ dần dần xem Tổ Quốc là Canada, Mỹ, Pháp, Úc ?….Nhưng chỉ cầu mong là con cháu, dù phải quay cuồng trong nhịp sống văn minh mới vẫn còn dịp để thấu hiểu lịch sử. Hãy kiên định rằng dòng máu, giống nòi, cội nguồn và quê cha đất tổ vẫn là Việt Nam!…
Orthographe
1/ Savez- vous ce que c’est que la patrie ?
(Orthographe page 21 of Link)
Je vais vous le dire. La patrie, pour vous, chers enfants, c’est la chambre où votre mère vous embrassa pour la première fois, c’est la maison qui a entendu vos premiers vagissements et les premiers roulis de votre berceau, c’est cette fenêtre près de laquelle, hier encore, vous assistiez au lever du soleil dans les brumes dorées et sur laquelle vous posiez vos petites main jointes, à l’heure de prière du soir. La patrie, c’est le jardin, ce sont les champs et les sentiers où l’an dernier, vous égariez vos pas d’enfants.
2/ La patrie, c’est l’eglise de vos baptêmes, de vôtre première communion. C’est l’école où vous apprenez à lire, à aimer Dieu et vôtre pays; la patrie, c’est votre père, c’est votre mère, vos petits frères, vos petits soers, vos parents et vos amis, c’est la cimetière où dorment le aieux; la patrie, la grande patrie, celle qui est teinte du sang de nos soldats et de nos martyrs, c’est le pays que nous aimons au plus du monde, et le plus beau, pour lequel nous serions prêts à mourir, n’est-ce pas, mes petits amis ? La patrie, pour nous, c’est le Canada
Abbé J.- A. Gélinas, En veillant avec les petits de chez nous