Trời mưa…
Bây giờ là mùa thu, mùa thu ở thành phố này thường có những trận mưa đổ về vội vã, có những trận mưa kéo dài lê thê nhiều khi từ trưa đến chiều mới dứt hột. Mưa thường làm cho màu trời đang hồng sáng bỗng dưng chìm xuống buồn bã, những tiếng động thường ngày cũng lắng xuống theo tiếng mưa rơi. Con đường dưới mắt tôi một màu đen bóng nối dài như thân con rắn đang trườn mình. Lâu lâu một vài chiếc xe thoáng qua mất hút cuối đường, một vài người bộ hành trong chiếc áo đi mưa vội vã bước mau.
Từ lúc đổ mưa đến giờ không biết tôi đã đứng bao lâu trong khung cửa sổ này nhìn xuống đường. Trong tôi những nôn nóng đợi chờ - Hoài hứa sẽ đến, nhưng hôm nay có lẽ vì mưa anh đến trễ? Thực là chán nản khi chung quanh tôi cái gì cũng đi qua thật chậm. Phải chăng những nôn nóng đợi chờ làm thời gian chậm thêm!
Trong tình yêu không gì thích thú bằng sự hẹn hò và chờ đợi, tôi nghĩ như thế. Chút nữa đây Hoài sẽ đến với tôi, nhiều điều sẽ được nói ra trong căn phòng ấm cúng này.
Ngôi nhà này ba tôi và tôi đến ngụ đã được hai năm. Những lúc vui miệng ba tôi thường nói:
- Đây là cái tổ chui rúc của người nghệ sĩ. Thật không ngoa khi đứng trên lầu này thả mắt xung quanh. Xa xa một tháp chuông cao, từng chiều vang tiếng rộn rã. Những mái nhà thấp bên cạnh như những ổ chuột. Một nhà ga nằm phía bên trái, trên khoảng đất rộng, có những đường sắt ngoằn ngoèo trống không và những con tàu bất động buồn bã !