Hong hanh nắng đổ tràn trên khắp nẻo Bình minh trong, rộn rã tiếng chim ca Một sớm mai hoa nở trước hiên nhà Lòng mát rượi: ngọn gió lành lùa qua khung cửa sổ
Âm thanh ngày mới hoà vào lòng thành phố Những chuyến tàu lại hối hả đi xa Đã cũ lắm rồi chuyện con tàu với sân ga Sao vẫn cứ bồi hồi những nỗi niềm ly biệt.
Không quê hương mà sao nghe thân thiết Nắng Ca-li vàng như nắng quê nhà.
Mùa hạ, Những rừng sồi lay động, Triền đồi xa dờn dợn cỏ non Tung vó câu tiếng ngựa hí vang dòn Trong đồng nội chợt mơ về muôn dặm
Ngày hạ, Tiếng máy dòn trên lưng Nhịp sống mới tuôn tràn theo tiếng máy Suối mồ hôi tự nhiên tha hồ chảy Miếng ăn nào không nước mắt với mồ hôi.
Hạ ơi! Xa rồi lại chạnh nhớ quê tôi Cơn mưa xanh chợt lùa qua vòm lá Đường phố chập chùng tha hồ khói xả Tiếng xích-lô náo động cả phố phường Khàn hơi vé số bên đường Nhịp song loan, khúc cải lương thiệt mùi.
Đoàn ăn xin rách rưới tả tơi Đội cái nắng vang trời của trời gửi đất Dầm mình trong lê thê mưa gió gửi người Lê lết qua những làng quê quá nghèo dưỡng chất Những góc phố rẻ khinh, nghi kỵ và tiết kiệm nụ cười Bao tấm thân già trẻ, gái trai, tàn tật Dù bao chiến dịch quyết tâm quét sạch ăn xin ra khỏi phố phường
Đồng hành trên một con đường Mà sao số phận lại thường nghich nhau Hố sâu chia cách ngèo giàu Rộng hoác vực thẳm lấp sao cho đầy Trẻ thơ da cháy thân gầy Cõng em qua chợ chìa tay xin tiền Nhận rồi đâu được giữ riêng Côn đồ cươp hết chỉ chiềng vài trăm Lòng người chao! Xiết oái ăm Học đường dạy dỗ oán căm hận thù 1
Em thơ thẩn trứơc cổng trường mùa học Thầm ước ao được cắp sách tới mỏi mòn Dõi mắt về tương lai vô định Tai vẳng nghe tiếng hát: “Em là búp măng non”
Về đâu hỡi em giữa cảnh đời vô vọng?
Phòng trà, khách sạn, nhà hàng hằng đêm xập xình, hở hang, nóng bỏng Nhạc giật, thuốc lắc, rượu bia, đập đá kích thích thần kinh
Còn đâu tha thiết giọng ca năm nào Sỹ Phú, Thái Thanh Lời ca ai hoài, da diết Trầm tử Thiêng Chạnh lòng sao với Khánh Ly, Lệ Thu, Elvis Phương và bao nỗi niềm u uẩn
Lặng bước tha hương không vướng gì oán hận Mỗi sáng tạ ơn Trời còn có được hôm nay Mỗi bình minh là mỗi ơn lành hồng phúc Gắng sống sao cho xứng phẩm giá làm người
Quê hương ơi! Xa tận phương trời Bao nhung nhớ cứ đong đầy mưa nắng Mùa hạ rồi qua như miệt mài năm tháng Còn nơi đây chút nắng ấm gửi về.
……………………………………………………….. 1. Trong bài “Đi đi em” của thi nô Tố Hữu có câu: “Nuôi đi em cho đến lớn đến già, Mầm hận ấy trong lồng xương ống máu” được giảng dạy trong học đường. Mỗi sang thứ Hai học sinh phải nhai câu: “Thề phanh thây uống máu quân thù” mà lợm giọng. Giao cây nào gặt trái ấy. Xã hội bây giờ sao qua dã man.
Em gửi thơ : giờ phải tháng Năm ?- Gù cô chim mái , nhạn ba lăm- Đến khi nhạn ghé, đà qua tháng- Tháng Sáu đây rồi, đã nửa năm !- Em cứ nhắc hoài tới tháng Năm- Về Ngày Của Mẹ em thương nhớ- Mẹ chiều con rễ đó là anh
Mỗi mùa thu trước, mỗi hoàng hôn- nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn- nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc- tôi chờ người đến với yêu đương- người ấy thường hay ngắm lạnh lùng- giải đường xa vút bóng chiều phong- và phương trời thẳm mờ sương, cát- tay vít dây hoa trắng cạnh long
Em đi trong nắng mùa Xuân- Mây trời bát ngát Mai vàng thắm tươi- Xuân ơi em đã đi rồi- Còn đâu tuổi mộng một trời yêu thương- Em đi bỏ lại bên đường- Cỏ hoa héo úa quê hương chợt buồn- Mắt ai hoen ướt lệ vương/13 Tháng Hai 2013(Xem: 5643)
Đặng Xuân Hường
/
Tên cho con.
Tên của con là tất cả hồn thơ,
Tên của con niềm mong ước đợi chờ.
Ba ấp-ủ từ khi vừa gặp mẹ,
Ngọn gió lòng thổi tới trọn niềm vui,
Con đã sống trong ba từ ngày đó,
Đến hôm nay biết mấy tháng ngày rồi
Con mở mắt chào đời trong tiếng khóc,
Ba sung-sướng vô cùng gọi "con ơi".
Con có biết tên con sao lại thế,
Vì tên mẹ hoa đào nở cuối đông,
Tên của ba hồng thắm tận cõi lòng,
Ba đặt tên con mùa hoa nhiều nhất,
Để tình ba với mẹ cả tình con,
Đều nở thắm bên nhau một tâm hồn.
Con có biết mùa nào hoa nhiều nhất,
Mùa nào trời đất rộn tiếng chim vang,
Là tên của con đó, mùa Xuân Sang.
Tên của con là tất cả hồn thơ,
Tên của con, niềm mong ước đợi chờ.
Bốn mùa rộn rã vang ca trời đất
Tên của con những mùa Xuân Diệu kỳ.
ĐXH 1986
Nhớ về quê cũ nhớ Mẹ già,- Một sương hai nắng tháng ngày qua,- Trăng thanh gạo trắng đàn con nhỏ,- Lòng Mẹ bao la thật không bờ.- Nhớ về quê cũ mùa Xuân xưa,- Quây quần thân tộc đón Giao thừa,- Thơm hương rượu nếp quê đầm ấm,- Tình nghĩa quê nhà! Ôi! Thiết tha./10 Tháng Hai 2013(Xem: 6122)
Đặng Xuân Hường/
Em chào anh buổi tối, em chào anh buổi sáng- Em chào anh buổi chiều, say hello buổi trưa- Em gặp anh ban đêm, em từ giã ban ngày- Ban đêm ngắm những nụ quỳnh đang nở- Không gian đêm thật êm đềm dễ thở- Bóng tối mời chào gió mơn trớn lả lơi!.
Lời Cho Con
Ngày xưa con mới chào đời
Mẹ cha bồng ẵm ru lời ca dao
Tình sâu nghĩa nặng dạt dào
Đêm thâu thức trắng con đau, xót lòng
Trời thu, nắng hạ, chiều đông
Cơm no, áo ấm vui lòng mẹ cha
Dầu cho thời cuộc bôn ba
Nuôi con khôn lớn đi ra với đời
Những mong con sẽ thành người
Thành công, thành đạt như lời mẹ cha
Giờ đây ba tuổi đã già
Dựa vào bóng mẹ, nương nhờ tay con
Ngày xưa con khóc từng cơn
Mẹ dành ba dỗ cạn nguồn kinh thi
Ngày xưa từng bước tập đi
Mẹ đưa ba đẩy con thì cười vui
Ngày nay ba đã già rồi
Chân đi không vững, đứng ngồi không yên
Gió đưa, sóng đẩy con thuyền
Con, người có hiếu báo đền công cha
Mai này đến mẹ cũng già
Các con dìu bước mẹ cha đến cùng
Đất trời khắc cốt ghi công
Người con có hiếu động lòng Thiên cung.
(30/8/2021 Viết cho các con)
Đặng Xuân Hường
Nàng đi mãi mà không trở lại - Gió bên đường kéo liễu hát trong mưa - Và mặt nước bi bô lời than thở - Chiều buông rèm tàn tạ nắng buồn mơ. - Anh ngắm liễu bên hồ càng nhớ bóng - Ai ru mình trong trăng sáng nép vào anh
Bên nớ chiều nay nắng có vơi - Bên ni cháy bỏng một khung trời - Màu hoa rực lửa lòng nao nức - Cứ ngỡ ngày xưa thuở thiếu thời .- Gió lặng hàng cây ve réo rắt - Lâm ly nhạc khúc lệ sầu khơi
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.