Nghe người K’ho kể chuyện ‘chúa rừng xanh’

22 Tháng Tư 20142:00 CH(Xem: 2544)

Ama Tây Nguyên - Được xem là loài thú dữ, nhưng cọp không hề nguy hiểm với con người. Người K’ho không sợ cọp, ghét cọp. Họ gọi ‘chúa rừng xanh’ là ‘người bạn ít gặp’

Nhiều thợ săn nổi tiếng người Kơ ho (K’ho) ở khu Phi Liêng, Đèo Chuối trước kia (nay thuộc huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng) kể rằng: Loài cọp (hổ) rất khôn ngoan có thể đánh hơi và phân biệt được mùi của các loại con thú khác hay người từ xa. Nếu là thú khác bằng mọi cách chúng cũng săn lùng, nhưng cứ nghe hơi người là nó lủi mất.

blank
Nguồn hình: wikipedia

Thủa xưa sống du canh, du cư người K’ho cũng xem cọp là loài thú dữ, nhưng không nguy hiểm đối với con người, nên không ghét cọp mà gọi cọp là ‘người bạn ít gặp’. Cũng vì cọp không ăn thực vật nên chẳng bao giờ vào quậy phá rẫy của nông dân, trái lại khu vực nào có tiếng cọp gầm về đêm thì những loài thú dữ khác như heo, trâu, bò rừng… không dám đến để cắn phá cây lương thực.
Để tìm hiểu kỹ về vấn đề này, mới đây nhân chuyến công tác về huyện Đức Trọng tỉnh Lâm đồng chúng tôi có tiếp xúc với nhiều cụ già người K’ho tuổi trên 80 cả, các già đều nói, trên thực tế, đúng là cọp không hại người. Chuyện cọp tấn công người là vô cùng hiếm! Chúng tôi sống du cư, du canh trong rừng từ nhỏ đến tuổi 50-60 mới ra ngoài chưa bao giờ tận mắt thấy ‘cọp vồ người’ mà chỉ nghe kể, hoặc trong buôn có người nào mất tích thì người ta nghi cho bị ‘cọp vồ’ mà thôi.
blank
Nguồn hình: wikipedia
Già K’Soi, một trong những người già nhất khu vực Đa me xưa (nay là xã N’Thôn Hạ, huyện Đức trọng) quả quyết: Cọp được nhiều dân tộc tôn là ‘chúa rừng xanh’ nhưng bản tính rất nhát. Cũng đôi khi nó mò vào buôn bắt heo, bắt bò nhưng chỉ lén lút vào đêm thật khuya, song nghe có tiếng động lớn như chiêng, trống, thậm trí chỉ là tiếng nồi đồng gõ thúc là nó đã bỏ chạy thục mạng, và lần sau chắc chắn không dám bén mảng đến nữa. 
Thêm nữa, cọp rất sợ lửa, các thợ săn hay thợ rừng xưa có khi chỉ vài ba người sống lưu cữu trong rừng cả tháng trời. Ban ngày chẳng thấy bóng cọp đâu, nhưng về đêm thỉnh thoảng nghe tiếng cọp đói gầm gần nơi ở. Những lúc ấy chỉ cần đốt lên đống lửa thì tức khắc tiếng cọp sẽ xa dần và tắt lịm, cả tuần sau chẳng còn nghe tiếng gầm nào nữa.
blank
Nguồn hình: wikipedia


Già K’Mân thì kể rành mạch hơn:”Một lần chúng tôi đi đào củ rừng trên đỉnh núi Voi (giờ là thị trấn Nam Ban, huyện Lâm Hà), lúc ấy về gần chiều rồi thấy hai con cọp vây đuổi một con nai đang chạy về phía sườn núi. Sợ tốp người cùng đi đã xuống núi sớm nên chúng tôi cất tiếng hú báo động cho họ biết để ẩn nấp chứ không có ý hù doạ cọp. Thật bất ngờ khi nghe tiếng hú, hai con cọp đang đà chạy vòng hướng khác và biến mất vào rừng. Vậy là con nai thoát chết. Từ đó trở đi biết cọp sợ tiếng người nên mỗi khi vào rừng người ta cứ đứng ngoài cất tiếng hú gọi nhau một chặp thì chắc chắn ngày hôm ấy không chỉ riêng cọp mà các loài thú dữ khác (trừ rắn độc) có đi tìm cũng chẳng thấy mặt đâu. Chẳng hiểu cớ sao ‘chúa rừng’ không sợ bất kỳ con gì lại sợ người đến vậy, có lẽ nó biết phân biệt giống người khôn hơn loài cọp.”


Già K’Kia, ngày xưa là một trong những thợ săn nổi tiếng ở khu Phi Liêng (Lâm Hà) xót xa:”Thợ săn người K’ho xưa có lời thề không săn bắn cọp, thứ nhất nó chẳng làm hại gì người, thứ hai là nếu cọp chết hay sợ quá bỏ đi thì trong lãnh địa của chúng sẽ xuất hiện nhiều loài thú phá hoại hoa màu lộng hành. Từ năm 1980 tới nay tiếng cọp gầm vắng dần và đến giờ thì chẳng ai còn nghe tiếng cọp rừng gầm nữa. Cũng chỉ tại người ta đồn cao hổ cốt tốt và da cọp bán có giá. Nhưng thực tế chẳng hiểu tộc người nào săn cọp bán, chứ thợ săn K’ho đã thề rồi thì không bao giờ nuốt lời. Tội nghiệp cho ‘chúa rừng xanh’ quá…

blank
Tranh biếm hoạ của LEO
Nghe kể thôi mà lòng tôi cũng buồn rười rượi!

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không biết hai tiếng ‘tòm tem’ xuất hiện trong ngôn ngữ Việt từ bao giờ nhưng cái chuyện tòm tem thì quả là xưa không kém gì quả đất. Tuy nhiên, dù có xưa cách mấy thì tòm tem vẫn không bao giờ cũ, vì loài người còn tồn tại tới ngày hôm nay cũng là nhờ vào ‘tòm tem’. Chính vì thế mà thiên hạ vẫn cứ mãi mãi tòm tem và sẽ còn nói nhiều về chuyện tòm tem. Sở dĩ tôi dùng hai tiếng ‘tòm tem’ này để nói về một chuyện mà ngôn từ dùng để diễn tả lại vô cùng phong phú và thường được thả nổi, ấy là tại vì hai tiếng này vừa có gốc có gác, vừa nôm na dễ hiểu, lại không bị coi là tục để các vị thích rao giảng đạo đức bắt bẻ mà cũng không khô khan như từ ngữ chuyên môn của nhà khoa học. Tôi học được hai chữ này trong bài ca dao sau: Đang khi lửa đỏ cơm sôi Lợn kêu con khóc chồng đòi tòm tem Bây giờ cơm chín lửa tàn Lợn ăn, con ngủ, tòm tem thì tòm
Bộ nào vỗ béo Ngân hàng -Khác nào siêu nạc cho đàn bầy heo -Lãi vay ngày một trèo leo -Bệnh phù Thống Đốc sao đèo nổi xe -Chuyện này mắt thấy tai nghe -Trên trang điện tử o oe mấy dòng/30 Tháng Năm 2012(Xem: 4070) Sỹ Hành/
Nữ nghệ sĩ Phùng Há tên thật là Trương Phụng Hảo, sanh ngày 30 tháng 4 năm 1911 tại làng Điều Hòa, tổng Thuận Trị, huyện Châu Thành Tỉnh Mỹ Tho, Việt Nam. Bà mất ngày 05 tháng 7 năm 2009, tại nhà riêng xây trong khuôn viên chùa Nghệ sĩ Gò Vấp, Saigon, hưởng thọ 99 tuổi./09 Tháng Sáu 2012(Xem: 4163) /
Đến màn thứ hai để quảng cáo cho những chai dầu gió Thần Dược, là phần tôi rất khó quên, là những bài học ca dao “đầu đời” bình dân, đầy vần điệu do ông thầy võ múa máy, ngâm nga lớn tiếng: -“Đàn bà đau bụng chổng khu, - Xức vô một tí, xách cái dù đi chơi!” - -“Đàn bà chồng bỏ chồng chê, - Xức vô một tí, chồng mê về liền!”/31 Tháng Năm 2012(Xem: 4617) /
Tiếng Việt thì mênh mông lắm, bởi vậy tôi dùng đề tài "Nhâm nhi cà phê" thay vì "Uống Cà Phê" để viết lại cái thú được ung dung nhấm nháp, từng ngụm cà phê để thưởng thức hương vị. Đám bạn già chúng tôi bây giờ có cả đống thời giờ dư thừa mà không biết ai để cho bớt, nên đành nhâm nhi cà phê vậy!
Xưa nay chỉ thấy tô phở bò, gà theo chân người Việt tỵ nạn tràn lan và nổi danh toàn thế giới; còn tô hủ tiếu quê mình hình như đã tàn phai nhan sắc. Chớ hồi xưa trong nước, nhứt là Lục tỉnh Nam Kỳ tô hủ tiếu quê mình vẫn vô địch quyền vương, độc cô cầu bại. Tô phở Bắc mon men về tới cái đất Mỹ Tho danh trấn giang hồ về hủ tiếu cũng đành phải chịu xếp ve luôn. Mỹ Tho có cả hàng chục tiệm hủ tiếu chỉ loe ngoe vài ba tiệm phở tái, nạm, gầu… Phở Bắc chỉ làm ‘đại ca’ trên chốn giang hồ Sài Gòn, ngay cả vô Chợ Lớn cũng phải chào thua. Hủ tiếu là của người Tàu, người Quảng Đông; còn người Triều Châu thì ăn hủ tiếu bò vò viên, tức ‘ngầu dục viễn’! Nổi tiếng nhứt là hủ tiếu Mỹ Tho! Nó khác với hủ tiếu Nam Vang, phở Bắc, bún bò Huế, bún mắm Sóc Trăng. Hủ tiếu Mỹ Tho của người Quảng Đông nhưng bánh hủ tiếu lại do người Việt ở Gò Cát, bên bờ kia sông Bảo Định, vùng ven thành phố Mỹ Tho làm.
Trong thời gian làm việc tại Việt Nam vừa qua, tôi viết rất nhiều về kỹ năng, phẩm chất, và chia sẻ nhiều công cụ giúp các bạn trẻ phát triển bản thân. Tuy nhiên, tôi nhận thấy có rất nhiều trường hợp bản thân các bạn trẻ không biết mình thiếu kỹ năng gì, hoặc tưởng là mình đã có kỹ năng rồi, nên không có kế hoạch rèn luyện. Hôm nay, đứng từ góc độ ngược lại của người sử dụng nhân sự, tôi muốn chia sẻ với các bạn những triệu chứng bệnh thường ngày tại nơi làm việc mà tôi ghi nhận được. Những căn bệnh này chính là nguyên nhân gây ra sự mất tập trung, cản trở việc phát triển bản thân. 1. Bệnh im: do lớn lên trong môi trường giáo dục thụ động, người Việt đã quen nghe và im. Khi bắt đầu làm đi làm, thói quen này trở thành bệnh. Sếp giao việc xong, làm xong không xong cũng im. Gặp vấn đề giữa chừng không giải quyết được cũng im. Sếp không hỏi tới thì im luôn, cho qua.
– Bia ôm: Đàn ông nhân danh đi uống bia nhưng vào bar rồi lại uống ít mà tay chân thì làm việc nhiều. Các em chiêu đãi tự nhiên như người Hà Nội, mở bia lia lịa, giấu dưới bàn, đổ ra sàn gạch… rồi khổ chủ cứ tự nhiên trả tiền trước đứng dậy ra về mà… vẫn sướng! – Cà-phê ôm: Hình thức gần giống như bia ôm, nhưng một ly cà phê có thể lên hàng chục ngàn đồng nếu biết lợi dụng câu giờ ôm và tận tình thám hiểm thì không đến nỗi phí tiền phí bạc! Mvznymk – Karaokê ôm: Chưa có thú tiêu khiển nào thanh lịch và văn minh hơn hình thức ôm nầy. Khách vào mở nhạc, miệng hát mà tay chân thì làm việc thoải mái… đến một lúc nào đó chẳng biết mình đang hát cái gì và hát đến đâu nữa thì, một là ra về, hai tiếp tục dẫn em lên thiên thai hay đi xuống địa ngục!…
Facebook Bây giờ đa số ai cũng chơi Facebook. Facebook phổ biến đến nỗi người già, người trẻ ai cũng có riêng một trang FB. Thói quen hay bệnh mê FB đến một cách tự nhiên đầy quyến rũ làm điên đảo con người. Buổi sáng vội vã vào FB xem một lượt có gì mới không, like cho bạn bè vài cái. Buổi trưa trong giờ nghỉ ngơi vừa ăn vừa bấm FB, gửi vài cái hình góp mặt bạn bè. Buổi tối "lướt phây", messenger bấm bấm chuyện trò say sưa quên cả thời gian. Nấu món gì ngon trước khi cho chồng cho con ăn, cho FB ăn trước. Trang trí cho thật mỹ thuật, chụp vài tấm hình gửi ngay vào FB rồi chốc chốc mở xem bạn bè có comment gì không để trả lời. Có ai khen bấm "Thank you" kèm cái hình có con vật nhảy nhảy, cái bông lắc lư hoặc cái mặt cười rạng rỡ.
Nói đến tuổi già thì ai mà không băn khuăn, lo nghĩ. Già có nghĩa là ốm yếu, bệnh hoạn, xấu xí, mất năng lực, không còn hữu dụng, mất khả năng, phải trong cậy vào người khác, nghèo khó, buồn nãn, cô đơn trong căn phòng hiu quạnh ngày nầy qua ngày nọ để chờ đến lúc ra đi theo ông theo bà...
Bảo Trợ